Bùi Huyền Trì ngẩn ra, giống như không ngờ tới mèo nhỏ sẽ chạy trốn.
Hắn nhếch khóe môi, trên mặt lộ ra một chút ý cười, bắt lấy người muốn chạy trốn.
Vân Lạc Đình chưa chạy được hai bước thì cảm thấy chỗ cổ tay căng thẳng.
Động tác Bùi Huyền Trì quyết đoán, chặn ngang người cậu rồi ôm cậu trở về: "Sao lại chạy?"
Vân Lạc Đình dựa vào bên cạnh bàn, ho nhẹ một tiếng.
Cậu chột dạ nói: "Cái kia......!Ta giúp ngươi lau khô."
Nói xong, Vân Lạc Đình giơ tay muốn dùng tay áo lau giúp hắn.
Kết quả cậu còn chưa kịp cử động, đã bị Bùi Huyền Trì nắm chặt cổ tay.
Bùi Huyền Trì dùng một tay giam cầm hai cổ tay cậu để ở trước người, Vân Lạc Đình không giãy giụa nữa.
Cậu nghiêng đầu: "Nếu không, ngươi vẽ một nét ở trên mặt ta thì sao?"
"Ta......"
Bùi Huyền Trì còn chưa nói xong, Vân Lạc Đình đã nói trước một bước: "Ngươi chắc chắc không đành lòng......" Dừng một chút, cậu lại ngước mắt lên, cười nói: "Có đúng không?"
Bùi Huyền Trì bật cười, không tiếp tục giả vờ nghiêm túc trêu mèo nhỏ nữa, hắn véo má cậu.
"A ui......"
Mặc dù không dùng sức, nhưng khi thấy trên má mèo nhỏ có hơi đỏ.
Bùi Huyền Trì liền buông tay, không tiếp tục trêu cậu nữa.
Hắn cử động đầu ngón tay cọ cọ gương mặt cậu rồi dìu cậu đứng lên: "Thu dọn một chút, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc."
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Được!"
Vết mực bị dính trên cằm hắn chỉ cần dùng tay quẹt qua một cái là có thể lau sạch sẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383018/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.