Hắn còn chưa nhắm mắt lại, đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Thật ra Vân Lạc Đình không có buồn ngủ.
Cậu chỉ là muốn nằm trên giường ngủ nướng không muốn dậy, quấn lấy Bùi Huyền Trì cũng không cho hắn dậy.
Thấy Bùi Huyền Trì đã ngủ say, cậu cũng không tiếp tục nghịch ngợm nữa.
Bên tai vang lên tiếng tim đập ổn định, trong tẩm điện cũng vô cùng yên tĩnh.
Một lúc sau Vân Lạc Đình ngáp một cái, nằm trong lồng ngực hắn cọ cọ, nhắm mắt ngủ nướng.
- --
Bùi Huyền Trì bị cậu cắn tỉnh, hắn nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này đã là đầu giờ Thân.
Mèo nhỏ vẫn còn đang ngủ, cậu dựa vào cổ hắn, giống như là ăn được một món điểm tâm rất ngon miệng.
Bùi Huyền Trì có thể cảm giác được hai cái răng nanh be bé của cậu đang cọ qua cọ lại bên cổ hắn, nhưng lại không có sức cắn xuống.
Cũng không biết mèo nhỏ mơ thấy món ngon nào.
"Meo meooo......" Trong khi cắn, còn thường thường phát ra tiếng kêu nỉ non.
Móng vuốt Vân Lạc Đình để trên người Bùi Huyền Trì, cứ mở ra rồi lại đóng lại, một chút một chút nhẹ nhàng dẫm lên.
Sau khi mèo nhỏ cắn đủ rồi lại liếm liếm hai cái, sau đó lại đặt cằm lên cổ hắn, tiếp tục kêu hừ hừ.
Hắn nuông chiều cậu, nên không có ngăn cản.
Cho đến khi Vân Lạc Đình mơ màng tỉnh lại, cả người mèo trắng nhỏ đã bò lên trên cổ Bùi Huyền Trì.
Bụng mèo nhỏ kề sát cổ hắn, giống như một cái khăn quàng cổ màu trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383011/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.