Mèo trắng nhỏ ngẩng đầu lên khỏi bình, ngoài miệng còn đang ngậm một miếng mứt nhỏ. Cậu chớp chớp mắt, ung dung thong thả ăn hết miếng mứt kia.
Sau khi ăn xong, Vân Lạc Đình nhảy xuống bàn chạy. Sau khi nhảy lên giường, thì chui tót vào trong chăn.
"Hửm?"
"Khò khò..."
Bùi Huyền Trì: "..."
Hắn đi qua sờ chỗ chăn bông nổi lên.
"Trong vòng bảy ngày không được ăn nữa."
"Meo?" Vân Lạc Đình thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt mèo tròn trịa mở to, trong đôi mắt toàn là không thể tin.
"Cả điểm tâm cũng không."
"!"Vân Lạc Đình duỗi móng vuốt, trong lòng đầy căm phẫn vỗ giường, thật quá đáng!
Bùi Huyền Trì sờ đầu mèo nhỏ, hắn nằm xuống giả bộ chuẩn bị đi ngủ.
Vân Lạc Đình nghiêng đầu nghĩ một chút, trong đôi mắt mèo màu lam nhạt suy nghĩ đan xen vào nhau rồi cuối cùng hóa thành một nụ cười đầy bỡn cợt. Cậu tiến lên, cuộn tròn ở cần cổ Bùi Huyền Trì rồi liếm khoé môi hắn, đầu cậu chống lên gương mặt hắn rồi cọ cọ: "Meoo... meoo ~"
Âm cuối kéo dài ra nghe giống như đang làm nũng.
Cậu thuận thế bò lên trên người Bùi Huyền Trì, chân trước cuộn tròn trước người, cái đuôi rũ ở phía sau khẽ lắc lư: "Meooo ~"
Nhìn thấy Bùi Huyền Trì giơ tay lên, Vân Lạc Đình nghiêng đầu sang một bên, né tránh tay hắn.
Cái tay Bùi Huyền Trì đang lơ lửng giữa không ngưng lại.
Vân Lạc Đình nhảy xuống, vui vẻ liếm lông: "Meo!"
Không cho ăn thì không cho sờ.
Bùi Huyền Trì nhướng mày, hắn xốc chăn lên đi đến gần chỗ mèo nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/394791/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.