Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên cọ cọ gương mặt hắn: "Meo meo, meo meo......"
Bị thương thì phải nhớ nói cho ta biết đó.
Đừng chịu đựng một mình.
Có ta ở đây mà.
......
Tiếng mèo nhỏ kêu rất nhẹ, giống như tiếng nỉ non bên tai, tiếng kêu "meo meo" nho nhỏ. Cậu rõ ràng đã mệt đến mức không thể mở được mắt ra.
Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ, chậm rãi đáp lại, vừa nói chuyện vừa lên lầu bước chân cũng chậm hơn một chút. Ánh nến thắp sáng cả căn phòng, Bùi Huyền Trì giơ tay, một dòng khí yên lặng xẹt qua, thổi tắt ngọn nến đang đong đưa. Hắn vừa mới nằm xuống, mèo nhỏ đã cọ cọ vài cái ở gần cổ hắn rồi cuộn tròn người lại, cái đầu nho nhỏ của cậu để ở trên cổ hắn, chỉ một lát sau liền vang lên tiếng ngáy ngủ nho nhỏ.
- --
Chứng cứ buôn lậu muối được vận chuyển suốt đêm tới kinh thành.
Bùi Huyền Trì đưa ngọc bội hoàng đế ban cho cho con rối, cầm lấy khối ngọc bội này, có thể ra vào khinh thành vào ban đêm mà không bị cản trở. Vì muốn trở về tương đối gấp nên đã rút ngắn thời gian đi đường xuống còn nửa canh giờ.
Hạ Dục Cẩn sợ đêm dài lắm mộng, nên từ sáng sớm đã đứng chờ ở cửa, thấy cửa thành vừa mở ra liền trực tiếp đi lên tiếp đón.
Con rối nhảy xuống xe ngựa hành lễ: "Hạ tướng quân."
Hạ Dục Cẩn nhìn thoáng qua phía sau, tổng cộng có năm chiếc xe ngựa, sổ sách và mấy món đồ vật khác cùng lắm chỉ chiếm một chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/394772/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.