Chương trước
Chương sau
Bùi Huyền Trì ngưng thần, nín thở phong bế ngũ giác, nên không nhận ra được động tác của mèo nhỏ. Cho đến khi hơi thở khôi phục, hắn còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được bộ lông xù xù mềm mại ở trên mặt, cái đuôi để ở trên lỗ tai hắn thỉnh thoảng chuyển động, như là muốn làm nũng.
Trong lòng Bùi Huyền Trì nghi hoặc, hắn từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt mèo màu lam nhạt không chớp không nháy mắt nhìn mình.
Thấy hắn tỉnh lại, đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Meo meo!"
Ngươi tỉnh ngủ rồi!
Bùi Huyền Trì cử động, cảm giác mềm mại ấm áp trên mặt hoá ra là từ bụng mèo nhỏ, hắn ngồi dậy, vuốt lại bộ lông lộn xộn trên bụng cậu, hỏi: "Tại sao lại không đi phơi nắng?"
"Meo ~" Vân Lạc Đình duỗi móng vuốt kéo cái đĩa cách đó không xa qua đây, chống lên trán hắn truyền âm nói: "Ta mới ăn một loại điểm tâm mới, nên muốn mang cho ngươi nếm thử."
Điểm tâm không làm để ăn no, phần lớn đều làm vừa nhỏ vừa tinh tế, một cái đĩa nhỏ bằng bàn tay chỉ để ba khối điểm tâm. Có một khối đã bị cắn một miếng, hẳn là sau khi mèo nhỏ cắn qua cảm thấy ăn ngon, nên không ăn nữa mang qua đây cho hắn.
Bùi Huyền Trì cầm một khối điểm tâm đã được chia đôi lên, hắn chỉ ăn thử một miếng, số còn lại đều đút cho mèo nhỏ.
Điểm tâm vốn không lớn, bẻ thành hai nửa mỗi nửa hai phần là mèo nhỏ có thể ăn luôn. Ghi nhớ hương vị lại, khi nào quay lại tìm Hạ Dục Cẩn hỏi loại điểm tâm này làm như thế nào.
Bùi Huyền Trì nghĩ, nếu là có thể, cứ mua luôn đầu bếp làm ra loại điểm tâm này, chuyên ở lại trong Vương phủ làm điểm tâm cho mèo nhỏ cũng tốt. Có thể làm ra điểm tâm hợp với khẩu vị ăn uống của mèo nhỏ như vậy, thì làm món chính chắc cũng không kém.
Mèo nhỏ vẫn quá gầy, có lẽ vì lúc trước lưu lạc bữa đói bữa no, tuy bây giờ không gầy như lúc trước nhưng cũng không mập. Trên người mèo nhỏ đa phần là lông, bộ lông bị dính nước một cái là có thể thấy được thân hình gầy gò của cậu.
Vân Lạc Đình nằm không có đứng dậy, trực tiếp ôm tay Bùi Huyền Trì ăn. Bùi Huyền Trì thường đút mèo nhỏ ăn như thế này, đã có kinh nghiệm, vụn điểm tâm đều rơi vào lòng bàn tay hắn, sẽ không làm dơ lông cậu.
Mèo nhỏ ăn vui vẻ, đôi mắt đều cong thành một vầng trắng khuyết, cái đuôi run run lắc qua lắc lại.
Bùi Huyền Trì thu dọn thư từ bên cạnh tay, để mấy tấm bùa lại vào với nhau, đợi lát nữa sẽ buộc lên giường.
Vân Lạc Đình chú ý tới động tác của hắn, liếm liếm khóe miệng: "Meo meo."
"Sao?" Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách trên tay hắn, liền nói: "Có người tố cáo huyện lệnh huyện Đỉnh Đông, nhúng tay vào việc buôn bán muối rồi kiếm lời vào túi riêng ở trung gian, bệ hạ đã giao việc việc này cho ta xử lý."
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, cậu cảm thấy hai chữ Đỉnh Đông này có chút quen tai. Trong nguyên văn, sau khi Bùi Văn Ngọc được người tiên môn thu làm đệ tử ngoại môn, rồi chúng tinh phủng nguyệt hồi cung. Hoàng đế trọng dụng gã, nên đã đưa một án muối giao cho gã xử lý, cuối cùng tra ra kết quả, người chân chính đứng sau màn đúng là người của huyện Đỉnh Đông, nhưng lại không phải là huyện lệnh.
Hiện tại cốt truyện sụp đổ, nhưng Vân Lạc Đình cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao hoàng đế lại giao việc quan trọng như vậy cho Bùi Huyền Trì. Cái này không phải là vấn đề về năng lực, cậu biết Bùi Huyền Trì có thể xử lý tốt việc nhỏ này, nhưng...... thái độ của Hoàng đế quá kỳ lạ.
Đầu tiên là phong Vương thả người ra cung, sau đó còn trọng dụng người, vậy ông ta còn muốn linh nhãn nữa hay không? Đủ loại hành động, làm cậu không nhìn ra hoàng đế để ý linh nhãn của Bùi Huyền Trì, thoạt nhìn như là có ý tứ trọng dụng hắn.
Vân Lạc Đình không nghĩ ra, đơn giản đứng dậy, để móng vuốt ở trên vai hắn, trực tiếp truyền âm hỏi: "Hoàng đế vì sao lại đồng ý cho ngươi rời cung?"
Bùi Huyền Trì bế mèo lên, thuận miệng nói: "Thuần Phi có thai, thai nhi trong bụng nàng là thai thiên mệnh chi tượng, Tử Vi Tinh chuyển thế, trong cung có người mệnh cách tương khắc với hắn."
Cái người mệnh cách tương khắc này, Bùi Huyền Trì không cần nhiều lời, Vân Lạc Đình cũng có thể đoán được là ai.
Vân Lạc Đình không nghĩ ra: "Hoàng đế trước kia từng bị người dùng quẻ tượng tai tinh lừa gạc một lần, lần này tại sao lại......"
Hai chuyện giống nhau, lại dùng hai lần?
"Quẻ tượng kia, hoàng đế chưa chắc không biết nó là giả." Bùi Huyền Trì giải thích nói: "Lúc ấy Hạ gia quyền thế, Quý phi ở trong hậu cung nắm quyền quản lý lục cung, nếu lúc đó lại sinh được hoàng tử, chỉ sợ lúc đó càng khó ngăn cản."
Cho nên, dù biết rõ quẻ tượng kia có vấn đề, hoàng đế vẫn thuận nước đẩy thuyền, buông tha đứa con trai này. Nếu nói biến cố duy nhất xảy ra, vậy hẳn là đôi linh nhãn kia.
"Quốc sư trình lên quẻ tượng có quan hệ tới thai nhi trong bụng Thuần Phi, tín nhiệm của hoàng đế đối với quốc sư liền giảm một tầng. Hắn là hoàng đế, vậy mà năm lần bảy lượt bị phi tử trong hậu cung tính kế, làm sao có thể dung túng được. Nên mới giao việc này cho ta, mục đính chính là để cảnh cáo Thái tử."
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu: "Quốc sư cũng sẽ nghĩ tới chuyện này. Vây tại sao hắn còn nghe lời Thuần Phi nói chuyện này với hoàng đế?"
Hành động lần này của Quốc sư không khác nào vô tình tự hủy tương lai của mình. Bùi Huyền Trì nắm nhược điểm của hắn trong tay, nếu là lại mất đi tín nhiệm của hoàng đế, thì hắn còn có ích lợi gì?
"Bởi vì người kêu hắn tính ra quẻ tượng này, rồi báo cho hoàng đế, không phải là Thuần Phi mà là ta."
Vân Lạc Đình ngẩn ngơ, đôi mắt mèo trừng to tròn, đột nhiên cũng hiểu ra mọi chuyện.
Hoàng đế không tín nhiệm quốc sư, sẽ nhớ tới ngờ vực ngày trước, hoài nghi lời quốc sư từng nói, bao gồm cả chuyện có liên quan đến linh nhãn. Hơn nữa hắn cảm thấy quốc sư cùng Thuần Phi còn có Thái tử có quan hệ không rõ ràng, tiện đà càng hoài nghi việc linh nhãn có phải là do bọn họ sắp xếp hay không. Càng quan trọng hơn, Bùi Huyền Trì chuyển ra khỏi Điện Quảng Phụng, vẫn là do Thái Tử đề ra.
Thái tử vốn ghê tởm Bùi Huyền Trì, nhưng hoàng đế không biết. Dưới loại tình huống này hắn cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ có phải Bùi Huyền Trì vào Điện Quảng Phụng ở là vì kiêng kị cái gì.
Đúng lúc phong Vương, liền thuận thế kêu hắn dời khỏi Điện Quảng Phụng, vô luận có kiềm chế hay không, chỉ cần nhốt Bùi Huyền Trì ở kinh thành, thì đôi linh nhãn này cũng không chạy được, nên dứt khoát đẩy người ra xa một chút. Hơn nữa các hoàng tử khác được phong Vương, nếu chỉ Bùi Huyền Trì không được sắc phong sẽ làm người ta nghi ngờ. Hơn nữa Hạ gia cũng không phải ăn chay, đến lúc đó lại cùng Hạ gia chu toàn, càng thêm phiền toái. Cách làm lần này của Hoàng đế cũng có thể coi như là một hòn đá trúng vài con chim.
Vân Lạc Đình nghĩ, hoàng đế không phải không nghĩ quá nhiều, mà là nghĩ quá nhiều. Như thế, chẳng sợ ngày sau nhi tử của quốc sư có chạy mất, quốc sư không bị Bùi Huyền Trì nắm được nhược điểm, cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào nữa.
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, cọ cọ mặt hắn: "Meo meo ~!"
Như thế, vấn đề trước mắt có thể dễ dàng giải quyết.
Bùi Huyền Trì không nói tỉ mỉ, thấy mèo nhỏ vui vẻ như vậy, hắn liền biết cậu đã hiểu được điểm mấu chốt trong đó. Mèo nhỏ rất thông minh, việc nhỏ này, tất nhiên nói một câu là cậu sẽ hiểu.
Đút nốt số điểm tâm còn lại xong, Bùi Huyền Trì sờ sờ đầu mèo nhỏ: "Uống miếng nước."
"Meo!"
- --
Ban đêm trời chở lạnh.
Trước khi đi ngủ, Bùi Huyền Trì để tấm bùa đã vẽ tốt treo lên bốn góc tường. Linh lực được ngưng tụ tán loạn giữa không trung, cảm giác cũng không rõ ràng. Cũng không biết cứ chậm chạp như vậy, thì đến khi nào mới có thể làm đan điền mèo nhỏ ngưng tụ đủ linh lực. Bùi Huyền Trì cũng không vội, hắn nằm bên cạnh mèo trắng nhỏ giúp cậu đắp chăn bông lên lồng ngực.
Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Huyền Trì còn chưa đi vào giấc ngủ, lại cảm thấy mèo nhỏ bên người giống như có biến hóa. Móng vuốt lông xù xù để trong lồng ngực biến thành năm ngón tay thon dài, thiếu niên dựa vào trong lồng ngực hắn, đôi mắt nhắm chặt ngủ đến ngon ngọt. Thân hình hắn cứng đờ, đáng nhẽ sau khi cậu hoá thành hình người sẽ có một tấm áo mỏng, vậy mà bây giờ lại không thấy nó đâu. Cái chăn bông đắp trên vai cậu, dưới ánh trắng mờ ảo, cúi đầu một cái liền có thể......
Hô hấp Bùi Huyền Trì cứng lại, động tác cứng đờ kéo chăn lên che kín người cậu lại.
Không bao lâu sau, thân hình cậu lần thứ hai biến hóa, khôi phục lại bộ dáng mèo nhỏ.
Có lẽ là do linh lực không ổn định, cho nên trong lúc ngủ mơ mới nảy sinh ra biến hóa.
Bùi Huyền Trì lặng lẽ đứng dậy, lấy lá bùa xuống, lần nữa ổn định linh lực trong đó rồi treo lên. Nhưng không đợi hắn đứng dậy, móng vuốt đang câu ở cổ hắn giật giật lần thứ hai biến thành năm ngón tay thon dài, ôm chặt lấy cổ áo hắn, hắn muốn đứng dậy cũng không đứng dậy nổi.
Bùi Huyền Trì: "......"
Đêm hôm đó, Bùi Huyền Trì không hề chợp mắt, mắt trợn tròn nhìn màn giường rũ xuống, không hề buồn ngủ. Thẳng đến khi bầu trời hửng nắng, mèo trắng nhỏ co lại thành một cục lông nhỏ, sau đó không biến hoá nữa. Lúc này Bùi Huyền Trì mới đứng dậy đổ ly trà, nước trà đã lạnh thấu, hắn sợ mèo nhỏ ban ngày lại có biến hóa, nên không có rời đi, uống thêm mấy chén trà lạnh.
Vân Lạc Đình không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, theo thói quen hướng bên cạnh cọ cọ, lại chạm vào khoảng không, cậu ngay lập tức hết buồn ngủ, đứng dậy muốn đi tìm người. Kết quả vừa nhấc đầu dậy, đã nhìn thấy Bùi Huyền Trì ngồi ở cái bàn cách đó không xa.
Không có đi xa, Vân Lạc Đình liền một lần nữa nằm trở về, gối đầu lên gối ngọc, yêu kiều kêu lên: "Meo meo ~!"
Tới ngủ nướng nha.
Bùi Huyền Trì buông chén trà trong tay xuống, nhưng lại lại không đứng dậy qua đây.
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vô tội: "Meo meo?"
Không qua sao?
Thật sự không qua sao?
Một lát sau, Bùi Huyền Trì vén một góc chăn lên. Mới vừa nằm xuống, mèo nhỏ liền ngựa quen đường cũ chui vào trong lồng ngực hắn, tìm chỗ thoải mái nằm sấp xuống.
"Hừ hừ......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.