Chương trước
Chương sau
Đi ra khỏi thư phòng của tiểu viện. Vân Lạc Đình mang Bùi Huyền Trì về chỗ y tu.

Kỳ lạ thay, bên trong lại không có ai.

Vân Lạc Đình suy đoán, có lẽ y tu đang trông chừng bên ngoài sân của tộc trưởng, không về kịp.

Cũng may thuốc bôi trị ngoại thương đã được đặt ở trên bàn. Vân Lạc Đình chọn một ít thuốc bột chống viêm, tróc ra một phần thuốc mỡ bỏ vào bên trong chén nhỏ mới. Sau đó cậu trộn bột thuốc viêm với thuốc mỡ.

Sau khi cậu dùng cái bàn chải nhỏ khuấy đều, trong chén thuốc nhỏ lập tức có một lớp mỡ mỏng, trong suốt.

Vân Lạc Đình đứng bên giường, thử dùng bàn chải nhỏ bôi một ít thuốc lên chỗ bị thương ở trên mặt Bùi Huyền Trì. Đầu bàn chải chỉ nhẹ nhàng chạm vào, hỏi: "Đau không?"

"Không đau." Bùi Huyền Trì ngửa đầu lên nói.

Vân Lạc Đình nghe vậy, cũng không dám dùng nhiều sức. Những vết trầy xước, xanh tím càng dài càng sưng lên rõ ràng, vừa nãy ở trong viện của tộc trưởng nhìn không giống như bây giờ.

Chỉ mới một lát, hình như nó càng nghiêm trọng hơn.

Nhìn càng thêm dọa người.

"Sao ngươi không né đi." Trong mắt Vân Lạc Đình tràn đầy đau lòng. Nếu Bùi Huyền Trì nghiêm túc trốn đi, cho dù có bị đuổi theo đánh, cũng sẽ không bị thương.

Bùi Huyền Trì nắm tay Vân Lạc Đình, trong mắt hắn có thêm vài phần ý cười: "Để tộc trưởng đánh một trận, cho bớt giận."

Mặc dù nhìn thì nghiêm trọng, nhưng không bị thương đến tính mạng. Nếu tiếp tục chạy trốn, việc này sẽ không thể kết thúc.

Hơn nữa tính tình của tộc trưởng nóng nảy, có khả năng càng đuổi càng tức. Cuối cùng biến khéo thành vụng sẽ không tốt.

Vân Lạc Đình hừ nhẹ, dùng bàn chải nhỏ chạm vào vài vết bầm tím trên mặt hắn: "Trên người của ngươi có bị thương không?"

Bùi Huyền Trì nói: "Hẳn là không."

Hắn cũng không xác định. Tu sĩ luyện thể, lại có ma khí bảo vệ cơ thể vốn sẽ không bị thương. Nhưng hắn vì để tộc trưởng nguôi giận, cố ý rút đi ma khí.

Cũng không cảm thấy đau. Nếu không phải Vân Lạc Đình nhắc đến vết thương trên mặt, có khả năng chính Bùi Huyền Trì cũng không chú ý đến.

Vân Lạc Đình nghe hắn nói không chắc như thế, liền nói: "Một lát nữa ta sẽ nhìn xem."

Chỗ bị thương trên mặt được bôi một lớp thảo dược mỏng. Sau khi bôi xong, thuốc đã được hấp thu hơn phân nửa, số còn lại chỉ còn một chút, không nhìn ra dấu vết.

Vân Lạc Đình bỏ bàn trải nhỏ lại chén thuốc. Cậu cởi áo ngoài của hắn ra, áo lót trắng như tuyết không bị dính vết máu, phía trên eo cũng không có vết xanh tím. Có lẽ tộc trưởng hiểu rõ, nên mới một lòng đánh vào mặt.

Nếu không bị sưng đỏ, cũng không cần thuốc bôi. Trên cổ tay hắn có ít dấu vết, có thể là bị thứ gì đó cọ qua, làm rách một ít da, số thảo dược còn lại liền bôi hết lên đó.

Sau khi dùng hết toàn bộ chén thuốc nhỏ Vân Lạc Đình nói: "Ta giúp ngươi thay bộ quần áo khác, đừng đụng đến thảo dược trên tay."

Đánh nhau hết nửa ngày, trên người toàn là đất cát. Nhưng nếu thay toàn bộ quần áo ra, nhất định sẽ chạm vào thảo dược trên cổ tay, phải túm lên một chút, thừa ra khe hở mới được.

Cậu vừa dứt lời, thì phía sau vang lên tiếng "Rắc, rắc". Còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nghiếng răng và tiếng nức nở của động vật họ mèo.

Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày. Cậu quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy mèo trắng lớn nằm ở đằng sau. Trong miệng hắn còn ngậm nửa cái bàn, cứng rắn cắn đứt.

Thấy Vân Lạc Đình nhìn qua, mèo trắng lớn làm như không có việc gì nhổ cái bàn ra. Hắn dùng móng vuốt đẩy nó qua một bên, liếm móng vuốt, lại cảm thấy mình có hơi cố tình. Vì thế hắn nghiêng đầu nằm lên một nửa cái bàn, làm bộ dáng ta đang chơi với nó.

Cũng không chú ý hắn đi vào từ lúc nào

Đôi mắt Vân Lạc Đình cong lên. Cậu nhìn thấy lông trên người hắn có chỗ thắt lại vào nhau. Hẳn là do lúc trước đuổi theo đánh Bùi Huyền Trì đã bị cái gì đó móc vào, có chỗ đã bị dính vào nhau.

Bùi Huyền Trì thấy thế, nói: "Ta tự thay được."

Mèo trắng lớn trừng hắn, tầm mắt vẫn luôn nhìn phía sau Bùi Huyền Trì. Sau khi đóng lại cửa lại, hắn không nhịn được nghiến răng. Hắn đang muốn quay đầu qua nhìn bé con của mình. Nhưng không biết từ lúc nào Vân Lạc Đình đã đứng trước mắt mình, hắn bị dọa đến mức đồng tử co rút lại.

Không phải vừa nãy vẫn còn ở trên giường thu dọn thảo dược sao, sao đã ra đây rồi.

"Meo meo?"Mèo trắng lớn ngẩng đầu cọ cậu.

"Để con giúp người vuốt lông." Vân Lạc Đình chọn một cái lược mới ở trong nhẫn trữ vật.

Trong nhẫn trữ vật của cậu có rất nhiều loại linh thảo được điêu khắc thành lược. Đều do Bùi Huyền Trì tự tay làm ra, sử dụng rất thoải mái.

Đôi mắt mèo trắng lớn sáng ngời. Lúc hắn đang muốn nằm sấp xuống thì phát hiện trên người mình có một nhúm lông không thuận, lập tức lui ra sau nửa bước.

Không được!

"Meo!"

Mèo trắng lớn lắc bộ lông của mình, ý đồ lắc chỗ bị thắt nút ra. Thế nhưng không biết nó bị cái gì dính vào, sống chết không chịu buông lỏng ra. Vuốt mèo lại không dễ dàng làm sạch, bây giờ lại bị biến trở lại, hắn cực kỳ sốt ruột, lập tức muốn dùng linh lực tự làm sạch.

Vân Lạc Đình đuổi theo tiến lên. Cậu giơ tay bôi kem dưỡng lên trên lông. Sau đó dùng khăn lau kem dưỡng, chỗ lông bị thắt nút trở lên rời rạc. Mùi hương rất thơm, cũng có tác dụng làm sạch.

Sau khi mở ra, Vân Lạc Đình nói: "Chúng ta ra bên ngoài sân đi."

"Meo ~"

- --

Ánh nắng mặt trời trong viện rất vừa vặn, cũng không quá nắng, ấp áp dịu dàng chiếu xuống.

Mèo trắng lớn nằm nghiêng trong sân. Vân Lạc Đình đứng đằng sau lưng hắn, dùng lược chải sơ một chút từ đầu đến đuôi.

Mèo trắng lớn khá lớn. Bộ lông lúc biến thành hình thú cũng dài hơn Vân Lạc Đình một chút. Lược chải qua bộ lông dài, giống như đang vuốt một bộ lông dày, cảm giác cực kỳ mềm.

Vân Lạc Đình hỏi: "Lực đạo này có ổn không?"

"Meo meo!" Mèo trắng lớn híp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Đình.

Vân Lạc Đình lại thuận tay vuốt cổ hắn hai cái. Lúc lòng bàn tay cậu cọ qua cổ. Cậu có thể cảm nhận được phản ứng rõ ràng, cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy của mèo lớn.

Với tình hình này, Vân Lạc Đình luôn có cảm giác cho dù lực đạo của mình có thích hợp hay không, mèo trắng lớn vẫn sẽ nói hợp.

Lông của linh thú chỉ cần không bị lực bên ngoài làm bị thương. Thì cho dù có bị thắt vào đi chăng nữa. Thời gian lâu, chỗ thắt nút cũng sẽ từ từ được cởi ra.

Vân Lạc Đình mới vuốt được vài cái, chỗ lông đó đã thuận lợi gỡ ra. Khi có gió thổi qua, phần lông đó sẽ đung đưa.

"Grừ, Grừ"

Mèo trắng lớn nằm trên mặt đất, tiếng ngáy không ngừng vang lên.

Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, cậu có thể rõ ràng cảm thấy được hắn rất vui vẻ.

Lúc cậu đang định ấn lên, thì ma khí trong đan điền lại tiêu tán mất. Cậu không kịp quay về tìm Bùi Huyền Trì giúp cậu bổ sung ma khí, đã tự động biến thành hình thú.

Áo ngoài bay xuống đất, mèo trắng nhỏ nằm trên người mèo lớn. Lọt vào trong tầm mắt cậu toàn là một mảnh lông màu trắng. Cậu đứng lên lắc đầu, ngay sau đó đã bị mèo lớn đến gần đánh gã xuống.

"Meo"

Vân Lạc Đình vội vàng kêu lên, âm thanh ngắn gọn nghe có hơi hoảng loạn.

Cậu ngã trên người mèo lớn, thật ra không có đau. Nhưng lúc tầm nhìn trước mặt cậu thay đổi, cậu có hơi trở tay không kịp.

"Meo." Mèo trắng lớn nâng nửa người trên, cúi đầu cọ mèo nhỏ.

Vân Lạc Đình lại bị đẩy ra sau một chút, sau đó phía sau cổ cậu căng lên.

Bị mèo trắng lớn ngậm cậu lên đằng trước, rồi thân mật cọ. Cậu lại bị hắn đẩy ra.

Vân Lạc Đình: "......"

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, từng chút một.

Vân Lạc Đình có hơi bối rối.

Khi mèo trắng lớn lại một lần nữa đến gần. Cậu quyết đoán nâng chân đè lại cái mũi của mèo trắng lớn, nghiêm túc kêu: "Meo meo!"

Không thể chơi như vậy nữa.

Mèo trắng lớn dừng một chút, rũ mắt nhìn cái móng vuốt nhỏ kia.

Âm thanh nghiêm khắc dừng trong tai mèo trắng lớn, lại như kiểu tiếng mèo con yếu đuối kêu lên. Nói gì mà nghiêm túc, nghe vào tai càng giống như đang làm nũng.

Tộc trưởng bỏ lỡ sự trưởng thành của Vân Lạc Đình. Hắn nhìn thấy bé con về nhà, muốn đến gần, nhưng lại sợ sẽ làm bé con phản cảm. Mọi chuyện đều làm thật cẩn thận không dám quá thân mật, làm bé con không vui.

Bây giờ Vân Lạc Đình chủ động nhảy lên người hắn. Tộc trưởng nhìn móng vuốt mèo nhỏ đang giẫm lên người mình, tim đều run lên.

Bây giờ bé con của ta đã đáng yêu như vậy. Nếu là lúc cậu vừa mới ra khỏi linh thể, vậy lúc đó cậu ngây thơ mờ mịt, ngoan ngoãn như thế nào!

Vân Lạc Đình lui ra sau mấy bước. Dù sao cũng không biến lại được. Cậu cứ dùng bộ dáng hiện tại giúp mèo trắng lớn ấn lưng.

Giẫm tới giẫm lui, cũng có thể có chút tác dụng.

Mèo trắng lớn nhìn ra ý đồ của mèo nhỏ, liền thuận thế nằm xuống, cái đuôi nhìn như lơ đãng lắc lư. Nhưng trên thực tế vẫn luôn ở gần mèo nhỏ.

Nếu Vân Lạc Đình có bước nào bước không vững, ngã xuống, cái đuôi cũng có thể chuẩn xác cuốn mèo nhỏ lên.

Cậu chơi với mèo trắng lớn một chút, cũng coi như đang dỗ dành hắn. Cho đến khi mặt trời hơi có dấu hiệu xuống núi. Lúc này Vân Lạc Đình mới duỗi người.

Đi đến trước mặt mèo trắng lớn hỏi: "Chuyện lập khế ước, cần chuẩn bị cái gì vậy?"

Mèo trắng lớn còn đang cong mắt chưa mở ra, nghe vậy nói: "Con không cần nhọc lòng về những thứ này. Vi phụ sẽ giúp con chuẩn bị tốt tất cả, tất nhiên sẽ không làm con mệt mỏi."

Cho dù có lập khế ước, cậu đường đường là bé con của tộc trưởng tộc linh thú. Tất nhiên sẽ không thể thua kém người khác, chuyện lập khế ước tất nhiên sẽ do hắn tự tay sắp xếp.

Vân Lạc Đình gật đầu, cậu không hiểu chuyện lập khế ước cầu chuẩn bị cái gì. Nếu để chuyện này cho mình tự xử lý, chi tiết xảy ra chuyện sẽ phiền toái.

Mặc dù tộc trưởng chưa từng trải qua. Nhưng tất nhiên trong tộc sẽ có linh thú khác đã từng lập khế ước. Tộc nhân khác lập khế ước cũng phải được tộc trưởng chúc phúc, tất nhiên phụ thân sẽ xử lý tốt tất cả.

- --

Lúc trời sắp tối Vân Lạc Đình mới quay vê sân của mình.

Mèo trắng lớn đi theo, đưa nhóc con về viện. Hắn hạ thần thức của mình xuống bên ngoài, để tránh tên Ma tộc kia đợi qua nửa đêm, thừa dịp lúc tất cả mọi người không chú ý qua đây tìm bé con nhà hắn.

Nếu bên ngoài có một chút thay đổi. Cho dù tên Ma tộc kia chỉ có đứng ở bên ngoài thì hắn vẫn có thể cảm nhận được. Sau đó chạy đến đuổi tên Ma tộc kia đi.

Vân Lạc Đình chú ý đến động tác nhỏ của hắn. Cậu đang muốn nói chuyện, mèo trắng lớn đã nâng chân vỗ đầu cậu: "Kia, cái......" Lúc nói ra miệng được hai câu âm thanh đã run lên.

Mèo trắng lớn cũng không chờ cậu nói đã đi rồi.

Đi qua tiền viện, trong phòng đã thắp linh đèn.

Bùi Huyền Trì bưng điểm tâm đi ra từ phòng bếp nhỏ: "Đã quay về rồi? Vừa vặn điểm tâm mới hấp xong, ngươi nếm thử xem hương vị nó như thế nào."

Cậu nghĩ đến tộc trưởng phòng bị kín mít, lại không nghĩ rằng Bùi Huyền Trì đã ở bên trong từ sáng sớm. Vân Lạc Đình không khỏi buồn cười: "Ngươi ăn bữa tối chưa? Ta bảo phòng bếp bên kia mang thịt cá qua đây, thịt cá kia tươi ngon. Ta cảm giác làm rất ngon."

"Ừm." Bùi Huyền Trì nói: "Ta cảm thấy tộc trưởng sẽ giữ ngươi lại ăn xong mới quay về, cho nên không chuẩn bị bữa tối, chỉ làm ít điểm tâm."

Trong lúc nói chuyện, Bùi Huyền Trì đã bế mèo trắng nhỏ lên, tay hắn đặt ở trên bụng mèo nhỏ, tan chút ma khí ra.

Ngày sau đó Vân Lạc Đình biến thành hình người đứng vững.

Trời đã không còn sớm, một lát nữa sẽ phải nghỉ ngơi. Hơn nữa nơi này không có người ngoài, Vân Lạc Đình liền không khoác thêm áo ngoài.

Vân Lạc Đình kẹp một miếng điểm tâm nóng lên. Cậu còn chưa ăn đã ngửi thấy được một mùi hoa nhàn nhạt, màu sắc của điểm tâm cũng là màu hồng nhạt. Cậu thổi thổi, miếng đầu tiên đút cho Bùi Huyền Trì trước: "A......"

Bùi Huyền Trì cắn một miếng nhỏ, đóng cửa lại, sợ ban đêm gió lạnh: "Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài một chuyến."

Vân Lạc Đình thu lại chiếc đũa, ăn luôn nửa còn lại, mơ hồ hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Ma tộc."

Vân Lạc Đình vội vàng nói: "Ta cũng muốn đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.