Mặt Đoạn Thư Lăng không chút thay đổi nhai nát con cua. Ngay cả vỏ của nó cũng nuốt xuống, suýt chút nữa là làm mình nghẹn chết.
Hắn tùy tiên lau miệng, rồi đứng dậy nói: "Khi nào phong ấn của tường kết giới mở ra, ta sẽ truyền tin cho ngươi biết."
Nói xong, không đợi Bùi Huyền Trì trả lời, hắn cứ thế đi ra ngoài.
Hẳn không thể ở lại nơi này được nữa!
Vân Lạc Đình cho thêm một ít trà mới vào trong ấm trà. Cậu dùng linh lực ngưng tụ ngọn lửa trên đầu ngón tay rồi đun nóng nó lên.
Bọn họ không gọi nhiều món ăn lắm, hải sản có hơi nhiều một chút, nên hơi tốn thời gian bóc vỏ.
Sau khi ăn xong bữa tối, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Không giống như kinh thành. Vừa đến tối, bên ngoài sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh. Ở nơi đây, trên tay mỗi người đi trên đường đều sẽ cầm theo một cái đèn lồng, có thể cảm nhận có một luồng linh lực yếu ớt ở bên trong ngọn lửa.
Cảm giác náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.
Vân Lạc Đình hơi ngạc nhiên một chút, trước mặt của cậu là một cái đèn lồng hình con thỏ.
Đèn lồng được treo bằng một cây gậy trúc có kích thước vừa phải. Ngọn lửa bên trong đong đưa theo gió, nhưng vì được thắp sáng bởi linh lục, nên sẽ không tắt.
Ánh sáng màu cam nhạt của đèn lồng chiếu lên gương mặt của Vân Lạc Đình, hai mắt cậu sáng ngời, khóe môi cong lên một nụ cười mềm mại, dịu dàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/3253323/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.