Tu sĩ thở dài, trong lòng âm thầm quyết định không bao giờ tin tưởng loại lời đồn vô căn cứ này nữa. Nhìn con ma thú ngã xuống đất kia, hắn nghĩ một chút nói: "Tiên giả, chúng ta rửa sạch sẽ con ma thú này rồi cắt thành từng miếng giao cho ngài có được không?"
Xử lý ma thú rất phiền phức, bọn họ có tâm tư lấy lòng. Nếu đã không thể cứu được người, vậy tất nhiên muốn chủ động làm cái gì đó.
Vân Lạc Đình lắc đầu: "Các ngươi cầm đi."
Trong nhẫn trữ vật của cậu đã không còn thừa chỗ để chứa ma thú. Hơn nữa cậu không thích loại ma thú này, giữ lại cũng sẽ không ăn.
Tu sĩ sửng sốt: "Tiên giả......?"
Cấp bậc của con ma thú này không thấp, cấp bậc càng cao, linh lực trong thịt cũng càng nhiều. Bọn họ nhiều lần truy đuổi, đánh nó lâu như vậy, nhưng vẫn không thể đánh lại con ma thú này.
Lúc Vân Lạc Đình ra tay bọn họ cũng không giúp đỡ được gì, nhận con ma thú này thật hổ thẹn.
"Đừng từ chối." Vân Lạc Đình giơ tay lên khẽ phất con ma thú kia bay đến bên cạnh tu sĩ. Sau đó cậu lại khởi động trận pháp ngăn cản. Một tầng sương mù nổi lên xung quanh trận pháp, ngăn lại tầm nhìn của người bên ngoài.
Mấy vị tu sĩ quay mặt nhìn nhau: "Cái này......"
"Hay là chúng ta chia con ma thú này trước đã. Sau khi chuẩn bị xong để tiên giả lựa chọn?"
"Ta cảm thấy được."
- --
Đan vân ngưng tụ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-ta-nuoi-nang-tieu-hoang-tu/3253320/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.