Chương trước
Chương sau
Tu sĩ thở dài, trong lòng âm thầm quyết định không bao giờ tin tưởng loại lời đồn vô căn cứ này nữa. Nhìn con ma thú ngã xuống đất kia, hắn nghĩ một chút nói: "Tiên giả, chúng ta rửa sạch sẽ con ma thú này rồi cắt thành từng miếng giao cho ngài có được không?"

Xử lý ma thú rất phiền phức, bọn họ có tâm tư lấy lòng. Nếu đã không thể cứu được người, vậy tất nhiên muốn chủ động làm cái gì đó.

Vân Lạc Đình lắc đầu: "Các ngươi cầm đi."

Trong nhẫn trữ vật của cậu đã không còn thừa chỗ để chứa ma thú. Hơn nữa cậu không thích loại ma thú này, giữ lại cũng sẽ không ăn.

Tu sĩ sửng sốt: "Tiên giả......?"

Cấp bậc của con ma thú này không thấp, cấp bậc càng cao, linh lực trong thịt cũng càng nhiều. Bọn họ nhiều lần truy đuổi, đánh nó lâu như vậy, nhưng vẫn không thể đánh lại con ma thú này.

Lúc Vân Lạc Đình ra tay bọn họ cũng không giúp đỡ được gì, nhận con ma thú này thật hổ thẹn.

"Đừng từ chối." Vân Lạc Đình giơ tay lên khẽ phất con ma thú kia bay đến bên cạnh tu sĩ. Sau đó cậu lại khởi động trận pháp ngăn cản. Một tầng sương mù nổi lên xung quanh trận pháp, ngăn lại tầm nhìn của người bên ngoài.

Mấy vị tu sĩ quay mặt nhìn nhau: "Cái này......"

"Hay là chúng ta chia con ma thú này trước đã. Sau khi chuẩn bị xong để tiên giả lựa chọn?"

"Ta cảm thấy được."

- --

Đan vân ngưng tụ một lúc lâu, sấm sét cuộn trào trong đó nhưng lại không đánh xuống.

Vân Lạc Đình dựa vào vai Bùi Huyền Trì, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bầu trời.

Thật ra cậu không sợ, nó căn bản không dám đánh xuống, nhưng lại muốn đánh. Tức giận đến mức khiến đan vân âm u thêm vài phần.

Sau khi ấp ủ nửa ngày, nó đành bất lực quay về.

Trong nháy mắt đan vân tan ra, có mười viên đan dược đặc cấp bay ra từ trong lò luyện đan.

Vân Lạc Đình trực tiếp nhét đan dược vào trong bình.

Bùi Huyền Trì thu liễm khí tức. Khi hắn nhìn thấy trận pháp ngăn cản trước mặt liền biết bên ngoài đã xảy ra chuyện, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có một con ma thú bị khí tức luyện đan của ngươi thu hút đến đây. Sau đó đã bị ta giải quyết." Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Có lợi hại không?"

"Lợi hại." Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: "Tiểu Bạch luôn rất lợi hại."

Vân Lạc Đình nói: "Trưởng lão Huyền Ưu nói thú triều công kích tu sĩ. Nên bọn họ đã tìm một cái thành hoang để phòng thủ."

"Thú triều?" Kiếp trước hắn từng nghe nói trong bí cảnh có thú triều xuất hiện.

Mất đi ý thức chỉ biết công kích, tính tình hung bạo lại cực đoan. Ma thú và linh thú cùng tụ tập lại một chỗ, đại đa số thời gian đều tấn công nhau.

Sau khi xảy ra thú triều, có không ít tu sĩ trốn ở chỗ tối vây xem. Bởi vì dưới tình huống này, ma thú và linh thú sẽ lưỡng bại câu thương. Tu sĩ ở bên cạnh có thể nhặt được một ít đồ hữu dụng cho mình.

Ma thú thì có xương cốt và máu, linh thú thì có linh đan. Mỗi lần thú triều xuất hiện bọn họ luôn kiếm được đầy bát.

Nhưng bây giờ nghe vào, ma thú mất đi ý thức và linh thú cùng công kích tu sĩ?

Chuyện này rất kỳ lạ.

Không giống hành vi trước đây của bọn nó.

Vân Lạc Đình nói: "Trưởng lão Huyền Ưu nói nếu chúng ta ở bên ngoài gặp nguy hiểm có thể đến thành hoang tìm ông ấy."

Với thực lực của bọn họ, ngăn cản thú triều không phải là vấn đề.

Bên cạnh các trưởng lão đều dẫn theo đệ tử, nên tất nhiên sẽ đặc biệt cẩn thận hơn một chút.

"Ừm."

Sau khi bí cảnh mở cửa sẽ xuất hiện thành hoang, bọn họ luôn muốn đi qua.

Nhưng mà bây giờ, không vội được.

- --

Bọn họ đi ra ngoài xử lý ma thú bị Vân Lạc Đình giết, từng tu sĩ nâng một bộ phận ma thú đã được sử lý xong quay về. Lúc bọn họ nhìn thấy bầu trời xuất hiện đan vân, không cần nói nhiều cũng biết là đại sư lại đang luyện đan.

Bọn họ không lấy đi thứ gì, đặt đồ trên mặt đất rồi đi ra ngoài canh giữ.

Liên tiếp mấy ngày không rời đi, đan vân cứ ngưng tụ trên bầu trời rồi lại tan đi, tan rồi lại ngưng lại. Nhưng lại không nhìn thấy có sét đánh xuống.

Cho đến khi trận pháp che chắn biến mất, Vân Lạc Đình đứng dậy duỗi người: "Có phải bí cảnh đã mở ra rồi?"

Tính toán thời gian, hẳn là ngày hôm nay.

Bùi Huyền Trì nhăn mày: "Truyền tống trận vân chưa xuất hiện."

Một khi trận pháp mở cửa trong bí cảnh xuất hiện, sẽ dùng linh lực dao động tản ra mỗi góc trong bí cảnh.

Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy loại dao động này xuất hiện, cũng có nghĩa là, đến lúc mở cửa, bí cảnh vẫn chưa mở ra.

Vân Lạc Đình cũng ý thức được không đúng: "Vậy chúng ta không ra được sao?"

Bùi Huyền Trì chắc chắn nói: "Không."

"Trước tiên đến phế thành nhìn một chút."

"Được."

Tu sĩ ở bên cạnh rối rắm một chút mới đi lên trước nói: "Đại sư, vãn bối có một ít linh vật, muốn trao đổi với đại sư."

Có một người đi lên, mấy người còn lại sẽ không do dự đuổi theo.

"Có thể."

Trên tay Bùi Huyền Trì có rất nhiều đan dược. Đan dược Vân Lạc Đình có thể sử dụng đều không đổi, loại đan dược khác đã đổi đi mấy viên.

Tu giả cầm đan dược, cười nói: "Đúng rồi, tiên giả có biết thành hoang không?"

Vân Lạc Đình gật đầu nói: "Ma thú đánh mất thần trí trong bí cảnh ngày một nhiều. Các ngươi nên sớm đến thành hoang đi."

Tu sĩ sửng sốt, nghe vậy không tiếp tục nói thêm, mà nói: "Được, đa tạ tiên giả chỉ điểm."

Lúc đi, Vân Lạc Đình không lấy ma thú đã xử lý sạch sẽ trên mặt đất.

Tu sĩ nâng đan dược vui vẻ. Đợi đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần lại đã không thấy người đâu, ma thú trên mặt đất chỉ có thể tự mình thu về.

"Đồng ca. Chẳng phải chúng ta cũng muốn đến thành hoang sao? Tại sao không đi cùng với đại sư? Trên đường còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

Người được gọi là Đồng ca liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi không nghe lời đồn sao? Không biết quan hệ giữa đại sư và tu giả sao? Cùng đến thành hoang nhưng khác đường mới là chính đạo."

Nam tử cái hiểu cái không gãi đầu.

- --

Bí cảnh vốn là một thế giới, cường giả nhìn thấu thiên cơ ngã xuống ở đó. Thành trì hoang tàn theo thời gian càng trở lên đổ nát.

Đá vụn rải rác đã được xử lý sạch sẽ. Trên tường thành mục nát được phủ thêm mấy tầng trận pháp, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản công kích điên cuồng của thú triều.

Không phải lúc nào thú triều cũng công kích tường thành. Nếu không, bức tường thành kia đã sớm bị công phá.

Lúc hai người bọn họ đến, có một vài vị đệ tử tiên môn đang đứng canh giữ trên tường thành. Nhưng lại không có ma thú ở khu vực xung quanh.

Cậu phóng thần thức ra phát hiện, không chỉ gần nơi này mà phạm vi mấy trăm thước quanh đây đều không có một con ma thú.

Đệ tử trên cửa thành phát hiện có người đến gần. Trong số đó có một người không ngừng vó ngựa chạy xuống.

Một lát sau, cửa thành mở, người đi ra chính là trưởng lão Huyền Ưu.

"Đại sư, tiểu hữu." Trưởng lão Huyền Ưu cười nói: "Thấy hai người không sao, ta yên tâm rồi."

Tuy rằng biết được tu vi của đại sư không thấp. Nhưng người ở bên ngoài, lại gặp phải ma thú điên cuồng, ai cũng nói không chừng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trưởng lão Huyền Ưu nghiêng người: "Mau. Mời vào. Ta tìm người bố trí chỗ ở cho hai vị."

Nhà cửa trong thành hoang đã phần đều là sau này mới sửa chữa lại. Tu sĩ sửa sang lại mấy thứ này không tốn công sức, chỉ là phần lớn tu sĩ sẽ không hạ mình tới làm loại việc nhỏ nhặt này.

Nhưng bây giờ lại bị nhốt ở bên trong bí cảnh, không muốn làm cũng phải làm.

Trưởng lão tông môn đều là người hiểu lý lẽ. Tất nhiên là biết lúc này phải liên thủ chống đỡ thú triều. Có bọn họ ở bên trên đè xuống, đệ tử ở phía dưới cũng an phận hơn.

Tưởng lão Huyền Ưu đã sớm chuẩn bị phòng cho hai người Vân Lạc Đình. Mặc kệ bọn họ tới hay không, chuẩn bị trước luôn là một phần tâm ý của ông.

Đây là do ông tự dọn dẹp ra, còn là một cái sân riêng.

Sau khi đi vào, trưởng lão Huyền Ưu nói: "Tiểu hữu nhìn xem, có chỗ nào không hài lòng thì nói với ta, ta giúp hai người sửa lại."

Dọc theo đường đi, nơi này so với mấy chỗ bên cạnh coi như rất tốt. Vân Lạc Đình cầm bình đan dược đưa cho trưởng lão Huyền Ưu: "Nơi này rất tốt, trưởng lão vất vả rồi."

Trưởng lão Huyền Ưu vội vàng lui về phía sau một bước: "Cái này không được, không được. Tiểu hữu à, ta không thể lấy được."

Nợ lúc trước ông còn chưa trả hết.

Ông cũng không nhìn coi đây là loại đan dược gì. Cấp bậc tuyệt đối không thấp, cái bình đựng đan dược kia không che được linh khí của nó.

Vân Lạc Đình thấy thế trực tiếp ném cho ông. Nếu ông không nhận, cái bình sứ kia nhất định rơi xuống đất. Trưởng lão Huyền Ưu theo bản năng duỗi tay, lúc ông phục hồi lại tinh thần thì tay đã cầm bình sứ.

"Ôi, tiểu hữu ——"

Vân Lạc Đình nói: "Đan dược này ta không dùng được, vừa lúc có thể để trưởng lão dùng để tăng tu vi."

"Ta......"

"Thế nào? Chỉ là một bình đan dược mà thôi. Từ xa ta đã nghe thấy ngươi nói chuyện." Nam tử rảo bước đi vào nhàn nhạt nói: "Người ta không cần đan dược cho ông, ông liền cầm đi, còn từ chối để làm gì."

Trưởng lão Huyền Ưu cau mày nói: "Bình Du ngươi câm miệng lại. Ai cho ngươi vào đây? Đi ra ngoài."

"Ta không phải đến để tìm ông. Ông kêu ta đi ra ngoài ta liền đi?" Bình Du đi lên trước, chắp tay nói: "Đại sư, ta muốn đổi chút đan dược."

Vân Lạc Đình cầm bình đan dược, ý bảo: "Hiện tại chỉ có loại này."

Bình Du nhận ra loại đan dược kia giống với bình cho trưởng lão Huyền Ưu. Bình sứ đều giống nhau, tuy rằng linh khí nồng đậm, nhưng......

Đan dược bọn họ không cần đã tốt như vậy. Vậy thì loại đan dược bọn họ giữ lại chẳng phải càng tốt hơn sao.

Đều phải đổi linh vật giống nhau, tất nhiên là hắn muốn đổi lấy thứ càng tốt hơn.

Bình Du chớp mắt, cười nói: "Nghe nói đại sư là kỳ tài luyện đan, nhất định còn có loại đan dược khác. Dùng loại đan dược không cần nữa ra lừa ta, có phải không tốt lắm hay không?"

Hắn chưa gặp qua vị đại sư luyện đan này, nhưng tin tức trong bí cảnh truyền đi ồn ào náo nhiệt. Một người có thể tạo danh tiếng như vậy, nói vậy kỹ thuật luyện đan chân chính chưa chắc đã rất mạnh. Lần đó luyện ra được đan dược đặc cấp là thật hay giả cũng chưa biết.

Dù sao hắn cũng chưa từng nhìn thấy.

Không lâu trước đây lại có đan vân ngưng tụ, nhưng lại không thấy lôi kiếp đánh xuống, chỉ sợ kia đan vẫn chưa ngưng đan.

Đan dược đặc cấp phải bị lôi kiếp bổ qua mới có thể ngưng đan.

Cứ thế, trong lòng Bình Du càng ngày càng nghi ngờ. Chỉ sợ người này kiếm được đan dược đặc cấp từ chỗ nào đó, rồi cố ý giả danh rồi lấy đồ ra đổi, trên thực tế hắn không hề luyện đan.

Có thể lấy được đan dược mà đối phương dùng để giả làm đan dược đặc cấp cũng không tệ.

"Vậy đan dược không cần này không có tác dụng với ngươi sao?"

Khóe miệng Bình Du cứng đờ, có hữu ích không?

Tất nhiên là có ích.

Có tác dụng rất lớn.

Sau khi ngửi thấy mùi hương của viên đan dược kia hắn mơ hồ có cảm giác mình sắp thăng cấp. Nếu ăn vào chắc chắn có thể tăng thêm.

Nhưng......

Chắc chắn có đồ càng tốt hơn bị giấu đi.

Vô duyên vô cớ bị nói một câu, tâm trạng Bình Du không được tốt: "Ta đang nói chuyện với đại sư, vị tiểu hữu này vẫn phải có chút lễ nghĩa mới đúng."

"Đại sư nghe lời ta." Vân Lạc Đình hừ nhẹ, cậu mở bình sứ ra, trực tiếp ngậm đam dược bên trong vào miệng: "Nếu đã vô dụng, vậy ngươi cũng không cần đổi nữa, cút."

Đây cũng không phải là đan dược không cần, chỉ là hương vị của nó không ngon, cậu không muốn ăn nên mới đổi.

Đan dược lại không thành vấn đề.

"Tiểu hữu này... Ta chỉ là muốn đổi ít đan dược. Lời đồn đều nói tính cách của đại sư hòa nhã, dễ nói chuyện. Nhưng hiện tại..." Nói xong, Bình Du nhìn về phía Bùi Huyền Trì, hiển nhiên là muốn Bùi Huyền Trì chủ trì công đạo cho hắn ta.

Bùi Huyền Trì giơ tay ôm eo Vân Lạc Đình, mặt không biểu cảm nhìn hắn: "Kêu ngươi cút. Ngươi không nghe thấy sao?"

Bình Du trầm mặc một lát, cười khẽ ra tiếng. Hắn lắc đầu, thở ngắn than dài nói: "Giả bộ thành cái dáng vẻ này. Đáng tiếc, lời đồn truyền đi quá mức mà thôi, ngươi...... A! Huyền Ưu, ông dám đánh ta?!"

Vừa dứt lời, trưởng lão Huyền Ưu lại đá thêm một cước: "Ta đánh ngươi đó! Tên khốn, ngươi không biết đủ hả." Sau đó trực tiếp kéo quần áo của hắn: "Ngươi đi ra ngoài cho ta, bớt ở đây gây chướng mắt!"

"Huyền Ưu!" Bình Du tức giận đánh nhau với ông. Đan dược hắn còn chưa lấy được, hắn không muốn đến không một chuyến. Nhưng lại bị trưởng lão Huyền Ưu cứ thế kéo ra ngoài.

Trưởng lão Huyền Ưu vừa chặn đường vừa đi ra. Lúc rời đi còn không quên đóng cửa lại.

Bình Du thấy thế nổi giận mắng: "Đồ khốn kiếp!"

Trưởng lão Huyền Ưu rút kiếm bản mạng ra vung lên rồi xông đến: "Để ta rút lưỡi ngươi cho ngươi bớt ăn nói ngông cuồng!"

Tiếng đánh nhau bên ngoài không ngừng vang lên.

Đao kiếm va chạm thấy linh lực xẹt qua đều bị áp xuống.

Tựa hồ Bình Du rơi xuống thế hạ phong. Mấy tiếng kêu đau toàn là tiếng của hắn.

Vân Lạc Đình đứng tại chỗ, sắc mặt có chút khó coi. Đan dược ở đầu lưỡi, vị có hơi đắng, cậu yên lặng đè nó xuống, nhưng lại không nuốt xuống.

Thật là đắng mà......

Nhổ cũng không được mà nuốt lại không xuống.

Vân Lạc Đình mím môi, xoay người dựa vào lồng ngực Bùi Huyền Trì yên lặng ấm ức.

"Làm sao vậy?"

Vân Lạc Đình ngẩn đầu nhìn hắn, mím môi lại không nói chuyện.

Bùi Huyền Trì cúi người hôn lên môi cậu, đầu lưỡi cạy môi răng cậu ra. Hắn thừa dịp Vân Lạc Đình còn chưa phản ứng lại, kéo viên đan dược kia qua. Lột bỏ vị đắng, tách một viên đường đút cho cậu.

Rồi sau đó hôn lên cánh môi cậu: "Được rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.