Chương trước
Chương sau
Gã tính kế cũng rất thông minh. Chính gã giữ đồ nhưng lại để đệ tử của môn phái khác chắn mạng cho gã.

Những vị trưởng lão kia rõ ràng không biết chuyện này, vừa rồi còn nói đỡ cho trưởng lão Xích Minh.

Sau khi nghe vậy, có vị trưởng lão nhìn có vẻ nóng tính, lập tức hỏi: "Xích Minh? Lời cậu ấy nói là sự thật sao?"

Trưởng lão Xích Minh đã chìm vào hôn mê, tất nhiên là không có cách nào trả lời.

Vân Lạc Đình liếc mắt một cái liền nhìn ra trưởng lão Xích Minh giả bộ bất tỉnh. Cậu không vạch trần, chỉ nói: "Tính tình Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú ôn hòa. Nếu như chỉ là linh vật bình thường, muốn lấy cứ lấy, chúng nó cũng không đuổi theo. Bây giờ lại xuất động cả đàn, lại còn là đồ lấy từ sông băng nguyên...... Còn cần ta nói nhiều sao? Ngươi tự giao ra đi."

"Grừ Grừ!" Con non Nguyệt Chiếu Lam Tuyết cũng theo đó gân cổ kêu lên.

Rất nhiều ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này. Đại đệ tử trầm mặc một lát, nhìn thấy không thể đứng ngoài cuộc được nữa, chỉ có thể trầm giọng nói: "Trưởng lão đã chìm vào hôn mê. Chúng ta không có cách nào mở nhẫn chữ vật của người ra được. Không thì chờ trưởng lão tỉnh lại, rồi lại thương lượng có được không?"

Vân Lạc Đình giơ tay lên, một đạo linh lực quấn lấy cái nhẫn trữ vật kia. Đồng thời trưởng lão Xích Minh cũng nắm chặt tay. Trong lúc nhất thời Vân Lạc Đình không thể kéo được.

Bùi Huyền Trì nhíu mày, muốn trực tiếp chém cái bàn tay kia xuống. Nhưng sau khi hắn suy nghĩ lại, bận tâm đến mèo nhỏ đang nhìn thì không làm như thế nữa, chỉ là chặt đứt mấy ngón tay mà thôi.

Cơn đau khiến trán của trưởng lão Xích Minh trong nháy nháy mắt toát mồ hôi lạnh. Mặc dù như thế, nhưng trưởng lão Xích Minh vẫn cắn chặt răng không nói một lời, không hề nhúc nhích làm bộ vẫn còn đang hôn mê.

Gã không dám mở mắt ra, sợ bị các trưởng lão trong tông môn khác chất vấn.

Vân Lạc Đình cầm nhẫn trữ vật đưa cho Bùi Huyền Trì. Với tu vi của cậu vẫn chưa thể mở cái túi trữ vật này ra được.

"Hành động này của tiên giả có khác gì trộm cướp cơ chứ?" Đại đệ tử kêu lên: "Vả lại trên nhẫn trữ vật còn có thần thức của sư tôn ta. Ai trong số các ngươi cũng không mở ra được. Chỉ sợ các ngươi căn bản không muốn tìm đồ đã mất, mà muốn nhân cơ hội này lấy nhẫn trữ vật đi."

Ngay khi hắn vừa nói xong, tiếng nhẫn chữ vật được mở ra lập tức vang lên.

Đệ tử ngẩn ra: "?!"

Ngay cả người trưởng lão Xích Minh đang nhắm mắt cũng run lên, máu tươi tiếp tục chảy ra khỏi khóe miệng.

Nếu trên nhẫn trữ vật có thần thúc thì tất nhiên bất kỳ kẻ nào cũng không mở ra được. Nhưng nếu là người có tu vi cao hơn trưởng lão Xích Minh thì tất nhiên là có thể phá hủy thần thức trên đó, đến lúc đó có thể mở nhẫn trữ vật ra.

Sau khi mở nhẫn trữ vật ra, Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Quả nhiên là như thế."

Hắn lấy quả trứng Nguyệt Chiếu Lam Tuyết ở bên trong ra, rồi ném nhẫn trữ vật về trên người trưởng lão Xích Minh.

"Grừ Grừ!" Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú thấy thế liền vô cùng kích động.

"Cái này, cái này là?!" Có vị trưởng lão thấy rõ quả trứng kia là thứ gì, lập tức lớn tiếng mắng nói: "Trứng của thú điềm lành mà ngươi cũng dám trộm."



"Ngươi suýt chút nữa là hại chết bọn ta!"

Đệ tử trong tông môn khác cũng nhao nhao ngồi không yên.

Nếu bọn họ thật sự chết trong đàn thú. Thế chẳng phải là đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết ư?

Buồn cười vừa nãy bọn họ còn nói giúp cho trưởng lão Xích Minh. Lại chưa từng nghĩ đến, người này chính là đầu sỏ gây họa cho mình!

Trả lại trứng cho con non Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú, có lẽ không lâu nữa cha mẹ của nó sẽ quay về.

Chỉ là bây giờ...... Đàn thú ở bên ngoài chưa rời đi, có mệnh lệnh lúc trước của Nguyệt Chiếu Lam Tuyết. Cho dù con non Nguyệt Chiếu Lam Tuyết có nói cái gì, cũng không có khả năng làm dao động được ý trí của đàn thú. Cho nên trước khi Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú quay về, bọn họ chỉ có thể tạm thời ở lại đây.

Vân Lạc Đình khép lại áo ngoài thở dài: "Ở đây càng lâu càng cảm thấy lạnh."

Tu vi của các đệ tử trong tông môn thậm chí còn thấp hơn cậu, đã có không ít người mặc áo bông dày.

Bùi Huyền Trì nghĩ một chút, ngay tại chỗ dùng củi nhóm lửa.

Dùng củi để nhóm lửa sẽ ảnh hưởng đến hương vị của thịt nướng. Cho nên mỗi lần nướng thịt xong, số củi còn dư lại sẽ thu hết vào trong nhẫn trữ vật. Trong đó còn có một ít trà linh quả nóng mà lúc trước vẫn chưa uống hết, rót một chén ra trước để mèo nhỏ làm ấm tay.

Vân Lạc Đình ngồi trên cái đệm, chỉ lộ một tý bàn tay đang cầm trà linh quả, áo ngoài bọc đến kín mít. Nếu không phải không có mũ, thì hẳn là cậu sẽ chỉ để lộ ra một đôi mắt mà thôi.

Linh lực của trà linh quả ngay lập tức tràn ra toàn bộ động băng.

Lá trà và linh quả tuy không có bao nhiêu linh khí. Nhưng qua tay nghề chế biến thức ăn của Bùi Huyền Trì, đã nấu ra trà linh quả thơm nứt mũi, còn tràn đầy linh lực.

Sau khi nấu lại có vẻ mùi vị lại càng thơm ngon hơn.

Bùi Huyền Trì để đĩa điểm tâm ở một nơi ấm áp, cá khô cũng được hơ trên ngọn lửa.

Đại đệ tử thấy thế, giọng nói của hắn có phần phẫn nộ: "Khó trách ngươi lại hướng về phía linh thú. Ngươi đã hóa thành hình ngươi. Không phải thoát khỏi thân phận linh thú thì càng tốt hơn sao. Chỉ là một quả trứng linh thú mà thôi, quả nhiên là không nhận ra được thân phận của mình."

Trứng Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú bị lấy đi. Lát nữa sư tôn hắn tỉnh lại, hắn không thể thoát khỏi một hồi mắng chửi. Trong lòng hắn sinh ra oán hận với Vân Lạc Đình, nên lúc nói chuyện không khỏi có chút chói tai.

"Còn có ngươi, lại lấy loại trà quý giá như vậy đi đút cho linh thú? Hắn là linh thú, ngươi là người. Cứ dung túng linh thú của mình như vậy, không sợ hắn cắn ngược lại ngươi sao..."

Đại đệ tử khẽ chớp mắt, cánh môi hắn khép mở, lời còn chưa kịp nói xong đã gã thẳng lên người trưởng lão Xích Minh.

"Sư huynh!? Sư huynh, huynh làm sao vậy!" Tên đệ tử bên cạnh đẩy hắn một cái. Thấy hắn không có phản ứng, không khỏi vươn cái tay run rẩy đi thăm dò hơi thở của hắn.

Không còn hô hấp, đầu ngón tay hắn run lên, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Huyền Trì. Nhưng cả người vì run rẩy nên ngay cả một câu cũng không nói được, bị dọa đến mất giọng.

Vân Lạc Đình uống hơn non nửa chén trà linh quả. Vốn là trà linh quả nóng, nhưng mới để ra một lúc đã bị mất đi độ ấm. Cậu cử động ngón tay, có chút cứng ngắc, liền dứt khoát đặt chén trà xuống, lui vào trong áo khoác biến thành mèo trắng nhỏ.

Cả cái áo ngoài đổ xuống che kín cậu ở bên trong.

Vân Lạc Đình đội cái áo ngoài lắc lắc đôi tai, chậm rì rì từ bên cạnh bò ra, vươn cái móng vuốt.

Bùi Huyền Trì liền vén lên một góc áo.

Vân Lạc Đình không chút do dự chui vào, dựa sát vào hắn. Cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Bọn họ nào là nước trà nào là đống lửa, còn có điểm tâm nóng ở bên cạnh. So sánh ra thì đồ của các tông môn khác trống trải hơn nhiều.

Bên trong băng nguyên không có cành khô. Cho dù bây giờ bọn họ có đi ra ngoài cũng không thể tìm thấy thứ có thể nhóm lửa.

Trong nhẫn trữ vật ngoài trừ pháp bảo cũng chỉ có công pháp. Đại đa số đều là đồ rất quan trọng. Ai sẽ nghĩ đến việc sẽ có ngày mình bị nhốt ở đây chứ, nên cũng không chuẩn bị củi trong nhẫn trữ vật.

Ngược lại đồ ăn vẫn có. Nhưng ăn vào miệng khô khốc, cũng không có nước. Ngay cả đồ ăn khô cũng không có nhiều lắm.

Ở trong bí cảnh lâu như vậy, đồ ăn đã tiêu hao không ít.



Nhìn Bùi Huyền Trì ở bên kia vén một góc áo ngoài lên, rồi đưa đồ ăn vào, mèo trắng nhỏ chỉ cắn một miếng nhỏ rồi lại chui về. Bùi Huyền Trì cũng không chê phiền, đổi cách đút, thỉnh thoảng còn đút cho cậu một ly trà nóng.

So sánh ra, liền cảm thấy đồ ăn vốn không dễ nuốt lại càng thêm vô vị.

Sau một lúc rối rắm, có một vị trưởng lão trong đó ngồi không yên. Trưởng lão Huyền Ưu thấy thế vội vàng ngăn ông ta lại: "Vô Cấu? Ông muốn làm gì?"

Trưởng lão Vô Cấu nói: "Ta muốn lấy vài thứ để đổi ít trà nóng từ vị tiểu hữu kia."

"Cái gì mà tiểu hữu, kêu là đại sư."

"Hả?"

Trưởng lão Huyền Ưu nhỏ giọng nhắc nhở ông ta: "Ngươi tính dùng cái gì để đổi?"

Trưởng lão Vô Cấu suy nghĩ một chút. Ly trà kia linh lực dồi dào, lúc nấu nó ra cũng tốn không ít công sức. Tất nhiên không thể lấy đồ quá bình thưởng ra để đổi: "Trong nhẫn trữ vật của ta có linh thảo cao cấp còn có một ít công pháp tu luyện. Ta nhìn xem hắn muốn cái gì, có thể thương lượng."

"Đừng lấy những cái đó." Trưởng lão Huyền Ưu cũng muốn đổi một ít trà linh quả, nghĩ đến mấy thứ trong tay mình, ông liền nhắc nhở: "Trên người ông có món đồ nào mà loài mèo thích không? Lấy mấy món kia đi đổi."

"Nói cái gì vậy, đừng náo loạn." Trưởng lão Vô Cấu không tin, đứng dậy đi qua.

Trưởng lão Huyền Ưu chưa kịp ngăn cản, chỉ có thể tự mình đứng dậy đuổi theo.

Trưởng lão Vô Cấu nói: "Tiểu hữu, trà linh quả này của ngươi có nhiều không? Đệ tử trong môn hạ của ta tu vi không cao. Tiếp tục ở lại nơi này sẽ ảnh hưởng không tốt tới thân thể. Lão hủ muốn đổi một ít trà linh quả của ngươi, ngươi coi có được không?"

"Đổi cái gì?"

"Bùa chú, trận pháp, đan dược trung cấp......" Trưởng lão Vô Cấu nói ra rất nhiều đồ vật, ngay cả đan dược cao cấp trong nhẫn trữ vật cũng đưa ra.

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Không đổi."

"Tiểu hữu, ta có tịnh trầm đan. Đây là loại đan dược thượng phẩm cấp trung, ăn quá nhiều đan dược sẽ sinh ra độc tố. Cái này có được không?"

Đan mà Bùi Huyền Trì luyện ra đều có phẩm cấp cao, không có đan độc. Tất nhiên cũng không dùng được tịnh trầm đan.

Trưởng lão Huyền Ưu tiến lên đẩy ông ta ra. Ý bảo ông ta ở phía sau chờ một chút: "Đại sư, lúc trước ngươi cho ta viên đan dược đặc cấp kia. Sau đó ta phát hiện ra đại sư đã đi rồi nên không kịp nói thêm. Cái chuyện ta làm lúc trước, chưa đáng để nhận được đan dược đặc cấp làm thù lao."

Trưởng lão Vô Cấu đơ người, đan dươc đặc cấp? Thật hay giả vậy?

Nhìn trưởng lão Huyền Ưu không giống nói giỡn. Trong lúc nhất thời trưởng lão Vô Cấu có chút mơ màng, kêu là đại sư, lại có thể lấy ra đan dược đặc cấp. Vậy lời đồn đãi lúc trước trong bí cảnh chẳng phải là thật sao? Thật sự có người luyện chế được đan dược đặc cấp ở trong bí cảnh!

Trưởng lão Huyền Ưu tiếp tục nói: "Cho nên mấy ngày nay ta vẫn luôn cố ý tìm đồ mà linh thú thích. Mấy ngày trước may mắn gặp được một con Vũ thú, lông đuôi của nó ta đều giữ lại."

Nói xong, trưởng lão Huyền Ưu lấy cái lông đuôi ra. Lông đuôi có màu sắc diễm lệ được buộc vào với nhau, đỉnh được buộc lại bằng một sợi chỉ. Nó hẳn là được cố ý rửa sạch qua, còn có linh lực nhàn nhạt bám vào: "Đại sư nhìn xem có được không?"

Trưởng lão Vô Cấu liếc mắt nhìn ông một cái. Thứ giá trị nhất trên người Vũ thú là thịt và xương cốt, nhà đấu giá nào cũng muốn cướp lấy. Ông thế mà lại khen ngược, nhặt cái thứ lông chim mà ai cũng không muốn. Còn không thèm ngụy trang cho nó xinh đẹp một chút, cứ nói thẳng ra vậy.

Người ta cho ông đan dược đặc cấp. Ông lại đưa cái thứ đồ không đáng giá này, chậc.

"Ừm." Bùi Huyền Trì nhận lông đuôi, dùng hơi thở của mình xóa bỏ đi hơi thở lúc trước, rót ra vài chén trà ý bảo ông cầm đi.

Trưởng lão Huyền Ưu đang muốn từ chối: "Ta không cần trà, dù sao viên đan dược kia ta......"

"Lấy đi."

Thấy Bùi Huyền Trì không cho cự tuyệt, trưởng lão Huyền Ưu đành phải nói lời cảm tạ một lần nữa: "Đa tạ đại sư."

Lúc bưng trà đi còn không ngừng thở dài. Càng nợ càng nhiều, sau này ông sẽ cố gắng tìm mấy đồ vật mà linh thú thích đưa cho đại sư. Đến lúc đó bỏ đồ xuống liền lập tức chạy, không thể lại lấy đồ của đại sư nữa.

Trưởng lão Vô Cấu thấy thế, vội vàng lần mò túi trữ vật, thật sự mò ra được một hộp linh thảo.



Thân là luyện đan sư, linh thảo trong túi trữ vật tất nhiên không ít.

Trưởng lão Vô Cấu nói: "Đại sư, ta có một ít linh thảo mà Linh Miêu yêu thích. Đại sư nhìn xem có thể đổi một ít trà linh quả cho ta không?"

Bùi Huyền Trì mở hộp ra, vẻ ngoài của nó với linh thảo tầm thường không khác nhau là mấy.

Hắn đang định mở miệng, thì một cái chân màu trắng từ trong áo vươn ra. Rồi tiếp sau đó là đầu lông nhỏ cũng chui ra theo: "Meo meo!"

Đôi mắt mèo trắng nhỏ sáng bừng, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp linh thảo kia.

Vân Lạc Đình ngửi thấy mùi loại linh thảo này liền cảm thấy choáng váng. Vốn còn không biết nó là cái gì. Nhưng sau khi cậu nhìn thấy nó, cái này không phải là bạc hà mèo sao!

Móng vuốt của cậu căn bản không chịu khống chế nữa duỗi ra ngoài.

Bùi Huyền Trì đặt hộp xuống, nâng tay rót mấy chén trà: "Có thể đổi."

"Đa tạ đại sư!" Trưởng lão Vô Cấu nhẹ nhàng thở ra, bưng nước trà chạy vội trở về, sợ trì hoãn quá lâu đệ tử không chờ nổi.

Lúc Vân Lạc Đình phục hồi lại tinh thần, cậu đã cắn lên bạc hà mèo: "Meo meo ~"

Móng vuốt móc một cái, mèo trắng nhỏ mang theo một vài cọng linh thảo chui vào trong áo ngoài không ngừng lăn lộn.

Âm thanh rầm rì không ngừng vang lên, lăn qua lộn lại cọ vào người hắn.

Bùi Huyền Trì tùy ý mèo nhỏ chơi đùa, không thúc giục cậu. Còn thỉnh thoảng còn khép lại áo ngoài bị mèo nhỏ cọ mở, tránh gió lạnh thổi vào.

Hắn cắt mấy miếng thịt ma thú nướng. Thịt ma thú chín chậm, cứ chuẩn bị trước đã, chờ một lát nữa mèo nhỏ đói bụng là có thể ăn.

Tiếng " meo meo meo meo" không ngừng vang lên trong lồng ngực hắn.

Một lát sau, Vân Lạc Đình tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán. Cậu không đi ra ngoài, mà là chui vào bên trong, túm lấy áo lót Bùi Huyền Trì leo lên.

Bùi Huyền Trì nới lỏng cổ áo, để Tiểu Bạch không đến mức không chui ra được, một tay ở bên ngoài nâng mèo nhỏ.

Cho đến khi cái đầu lông từng chút một chui ra khỏi cổ áo, ra sức nghiêng đầu giải cứu hai cái tai ra ngoài. Vân Lạc Đình hiển nhiên rất vui vẻ, đôi mắt mở to tròn: "Meo!"

Bùi Huyền Trì cúi đầu: "Hửm?"

Vân Lạc Đình nâng móng vuốt đặt lên mặt Bùi Huyền Trì, lưỡi hạ trên môi hắn.

"Meooooo ~!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.