Chương trước
Chương sau
Bùi Huyền Trì nói: "Đi tiếp qua ba cái trận pháp nữa là có Truyền Tống Trận, chúng ta đi ra ngoài bằng nó."

Vân Lạc Đình gật đầu: "Được."

Bí cảnh lớn như vậy, bọn họ lại không có bản đồ, có thể đi ra từ trận pháp vẫn tiện hơn. Cũng tiếp kiệm được thời gian đi đường.

Trận pháp Truyền Tống kỳ lạ ở chỗ, trước khi đi vào vẫn là cảnh vật cũ nhưng sau khi đi ra lại là một cảnh tượng khác.

Để tránh trận pháp Truyền Tống đưa hai người rơi xuống hai nơi khác nhau, bọn họ vẫn luôn nắm chặt tay nhau.

Rừng mật quả cách Địa Tâm Thâm Uyên không xa. Có lẽ là do ảnh hưởng của Địa Tâm Thâm Uyên nên rừng mật quả ở nơi này có hơi nóng. Nó cũng không xanh um tươi tốt như rừng linh quả Tuyết Vân, những chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy đều là một vùng sa mạc.

Rải rác trong đó là những lùn cây mảnh khảnh như cảnh củi khô. Trên đó treo những quả trái cây to bằng ngón tay cái. Dù là một cái lá cây cũng không có, bị gió thổi một chút cũng lắc lư vô cùng bất ổn. Cảm giác nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hoặc là cả cành cây khô bị gãy ra.

Bùi Huyền Trì hái mấy quả rửa sạch đút cho Vân Lạc Đình: "Nếm thử đi."

"Ngọt quá." Vân Lạc Đình mím môi, trên môi đều hương vị ngọt ngào.

Hương vị trái cây ngọt ngào hòa quyện với nhau. Giống như đang ăn kẹo hoa quả vậy. Nhưng không phải là loại ngọt ngấy. Mật quả nhìn rất bình thường, nhưng lúc ăn vào hương vị thật là đặc biệt.

Quả trong rừng mật quả chỉ có loại hương vị bình thường. Muốn loại quả ngon hơn chỉ có bên trong bí cảnh Phần Nguyệt.

Nhưng bởi vì linh lực bên trong mật quả không nhiều lắm. Cũng không có ai có thể phát huy ra được tác dụng chân chính của mật quả, thêm việc không thể luyện đan, nên không có ai đi tìm thứ này.

Dùng nó để pha trà, hương vị lại ngon hơn các loại linh quả thông thường rất nhiều.

Hứa sẽ nấu trà trái cây cho Vân Lạc Đình. Bùi Huyền Trì dùng cành mật quả rơi xuống làm củi, rồi thúc giục ngọn lửa trong lòng bàn tay, treo ấm trà bên trên ngọn lửa.

Sau khi trà được nấu xong, thì cho thêm mật quả đã được rửa sạch vào. Hương vị thanh ngọt kết hợp với nước trà nóng sôi, lập tức tạo ra mùi hương ngọt ngào.

Vân Lạc Đình mở túi cá khô nhỏ ra đút cho hắn, nghiêng đầu dựa vào vai hắn.

Tuy rằng nơi này nhìn giống như sa mạc. Nhưng lại không bị ánh mặt trời chiếu rọi, không có cảm giác rất nóng. Thỉnh thoảng lại có làn gió nhẹ thổi tới nhưng lại không kéo theo bụi bặm trên mặt đất.

Trong khi chờ trà hoa quả nấu xong, cát trước mặt lõm xuống.

Giống như là đột nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ vậy.

Vân Lạc Đình cắn một miếng cá khô. Cậu khẽ chớp mắt cẩn thận nhìn kỹ, đột nhiên có một cái lỗ xuất hiện trước mặt, cậu còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

Ngay sau đó, một cái đầu tròn, màu nâu đất chậm rãi thò đầu ra từ trong lỗ.

Đồng tử Vân Lạc Đình chợt co rút lại, là một con chuột lớn màu nâu đất!

Bùi Huyền Trì liếc nhìn nó: "Là chuột Chiếu Dạ Thiên Lý. Nó dùng linh thạch làm thức ăn, bình thường được tu sĩ nuôi dưỡng để tìm kiếm linh mạch. Một số loại bảo vật có linh lực sung túc, chúng nó cũng sẽ tương đối mẫn cảm."

Hắn vừa dứt lời, thì lập tức có một bóng dáng màu trắng từ bên cạnh hắn chạy ra ngoài.

Tốc độ quá nhanh, Bùi Huyền Trì không kịp tóm gáy cậu kéo mèo về. Tay hắn buông thõng ở nơi mèo nhỏ vừa ngồi. Vốn dĩ hắn có cơ hội bắt về, nhưng khó tránh khỏi sẽ kéo lông cậu, nên hắn mới không dùng sức.

Vân Lạc Dình đi thẳng về phía cái đầu tròn kia. Lúc đến gần còn có thể thấy rõ chuột Chiếu Dạ Thiên Lí bị hói đầu, đầu vừa tròn vừa sáng còn hơi hơi phản quang.

Chuột Chiếu Dạ Thiên Lí mãnh liệt rụt cổ lại, đôi mắt như hạt đậu đen mở to, nhưng lại không chạy.

"Meo meo!"

Vân Lạc Đình vươn móng vuốt. Chuột Chiếu Dạ Thiên Lí tiến lại gần, sau đó "bộp" một cái lộ móng vuốt sắc nhọn.

Chuột Chiếu Dạ Thiên Lí sửng sốt: "Chít ——!" Vừa kêu, nó vừa cúi đầu chui vào trong lòng đất.

Nhìn bộ dạng nó hành động chậm chạp. Nhưng thật ra lại chạy rất nhanh, chỉ còn lại một cái hố đất, ngay cả một cái lông chuột Chiếu Dạ Thiên Lí cũng không có.

Vân Lạc Đình duỗi móng vuốt cào hai cái. Cậu nghiêng đầu nhìn vào bên trong, không tìm thấy chuột Chiếu Dạ Thiên Lí đâu.

Ngó trái phải cũng không thấy cái cửa động nào khác, hố đất cũng không tính là nhỏ. Vân Lạc Đình nghĩ một chút, thò đầu vào nhìn một tý.

Cậu còn chưa ngẩng đầu lên, đã nghe thấy tiếng Bùi Huyền Trì gọi: "Tiểu Bạch, lại đây nếm thử."

"Meo?" Vân Lạc Đình lui về phía sau vài bước, cậu lắc bộ lông, hất đất trên người xuống, nhảy nhót chạy về: "Meo meo ——!"

Lúc mèo nhỏ chạy lại đây Bùi Huyền Trì thuận thế đỡ được, hắn giơ tay vỗ nhẹ người cậu: "Cận thận đừng để bị nóng."

"Meo ~" Vân Lạc Đình quen cửa quen nẻo ngồi xổm trên đùi Bùi Huyền Trì. Đầu lưỡi cậu cuốn một ít trà linh quả uống.

Sau khi nấu thành trà, linh quả không còn ngọt như trước nữa, hoàn hảo che đi vị đắng của trà, nhưng vẫn giữ lại hương trà rất tốt.

Bùi Huyền Trì rót một chén trà hoa quả, thỉnh thoảng lại uống một ngụm. Nghĩ lần nấu tiếp theo có thể thêm một ít linh quả Tuyết Vân vào.

Vân Lạc Đình uống được nửa chén, nâng chân đẩy cổ tay Bùi Huyền Trì: "Meo!"

Muốn uống lạnh!

Tuy rằng hương vị trà linh quả không tồi. Nhưng uống trà nóng không thật sự ngon, có hơi nóng một chút, uống lạnh một chút sẽ ngon hơn.

Bùi Huyền Trì đặt chén trà xuống, bế mèo nhỏ lên: "Uống không ngon sao?"

"Meo." Vân Lạc Đình lắc đầu, cảm giác uống lạnh sẽ ngon hơn.

Bùi Huyền Trì vuốt lông cho mèo nhỏ, nghiêm nghị nói: "Mèo nhỏ không thể uống quá nhiều đồ lạnh."

"Meo meo......" Vân Lạc Đình chần chờ cử động móng vuốt, nhưng ta là linh thú.

Bùi Huyền Trì hỏi: "Ngươi nhìn coi linh thú khác sẽ ăn đồ lạnh sao?"

Vân Lạc Đình chớp mắt, hình như...... không có?

Ta cũng chưa từng nhìn thấy những loại linh thú khác á.

"Cho nên." Bùi Huyền Trì nắm chân mèo nhỏ, cuối cùng rút ra một kết luận: "Linh thú mèo nhỏ không thể ăn lạnh."

Vân Lạc Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, Bùi Huyền Trì rũ mắt nhìn thẳng cậu.

Ngươi gạt mèo có đúng không?

Vân Lạc Đình không hề cứng rắn. Cậu lặng lẽ duỗi móng vuốt kéo trà trái cây qua, cái miệng nhỏ ấm ức uống trà linh quả nóng.

Đôi tai vì tủi thân mà dán lên bộ lông trên đầu nhỏ.

Bùi Huyền Trì trầm mặc một lát: "Ta không có......"

"Meo meo ——"

Bùi Huyền Trì bất đắc dĩ. Hắn giơ tay dùng ma khí hạ nhiệt độ của trà linh quả xuống, đưa cho cậu: "Uống ít thôi."

"Meo!"

Nhìn mèo nhỏ vui vẻ uống trà lạnh. Bùi Huyền Trì xoa lỗ tai cậu, biết là cậu giả bộ, nhưng khi nhìn thấy rồi thì làm sao còn kiên quyết từ chối được nữa.

So với linh thú bình thường, mèo nhỏ sợ lạnh hơn rất nhiều, hắn đã tìm đọc qua một ít sách cổ liên quan đến linh thú, cũng chưa từng tìm ra đáp án, nhưng hắn có đá dung nham trong tay, sau khi luyện thành Thần Khí để cho Vân Lạc Đình nhận chủ, cậu sẽ không sợ lạnh như trước nữa.

Bây giờ uống một ít trà hoa quả lạnh hẳn là vẫn được.

Tìm cơ hội luyện ra Thần Khí.

Mặc dù trên tay hắn có lò luyện đan. Nhưng lại chỉ có thể dùng để luyện đan, lúc trở về vẫn nên đi mua một cái lò luyện khí mới được.

Tận dụng linh lực bên trong bí cảnh, hẳn là có thể gia tăng một tầng cấp bậc của Thần Khí.

Chóp đuôi Vân Lạc Đình lắc nhẹ uống xong một chén trà. Cậu vừa ngẩng đầu lại thấy cái đầu vừa nãy từ trong lỗ trống rỗng chui ra.

Con chuột Chiếu Dạ Thiên Lí kia lại nhìn chằm chằm cậu.

"Meo meo?" Vân Lạc Đình buồn bực. Con chuột Thiên Lý này muốn làm gì. Trên người cậu lại không có bảo vật gì lộ ra bên ngoài, chẳng lẽ nó tới vì trà linh quả?

"Nó vì ngươi mà tới đây." Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên, dùng khăn tay dính ướt lau lông trên người cậu. Lúc vừa nãy cậu đào lỗ nên trên người dính không ít đất.

Vân Lạc Đình nghiêng đầu, vì ta?

"Ngươi không cảm thấy gì sao, linh lực bên trong cơ thể ngươi." Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì ngõ nhẹ, một ít ma khí rơi xuống, khiến linh lực trong đan điền của mèo trắng nhỏ bị đẩy ra trong chốc lát.

Ma khí và linh khí không tương thích với nhau. Nhưng có lẽ bởi vì quan hệ của hai người bọn họ không bình thường, nên hai loại linh lực này không những không bài xích, ngược lại còn dung hợp với nhau.

Vân Lạc Đình không chú trọng tu luyện, hơn nữa trước đó rất lâu cậu không có động thái đột phá, muốn thuận theo tự nhiên.

Hiện nay nghe Bùi Huyền Trì nói như vậy. Cậu thử vận chuyển linh lực về phía đan điền, phát hiện linh lực tràn đầy không chứa được.

Nếu nói lúc cậu vừa bước vào Trúc Cơ linh lực chỉ như chén trà nhỏ thôi, thì hiện tại linh lực trong người cậu lại giống như một dòng suối nhỏ.

Vân Lạc Đình: "......?"

Chuyện gì xảy ra thế này?

Hơn nữa kỳ lạ nhất chính là, tuy rằng tu vi của cậu có tăng lên, nhưng chính cậu lại một chút cũng không phát hiện ra.

Linh lực quá mức tràn đầy ngưng tụ lại một chỗ. Sợ là bị con chuột Chiếu Dạ Thiên Lí kia nhầm thành bảo vật, cho nên mới tìm tới.

Dù sao chuột Chiếu Dạ Thiên Lí chính là lần theo linh lực sung túc mà tìm đến.

Bùi Huyền Trì nói: "Lúc trước ta nghĩ nguyên nhân là do bí cảnh nên mới không thể ngưng tụ ra lôi kiếp. Bây giờ ta nghĩ lại, lôi kiếp kia hẳn là tránh ngươi."

Lôi kiếp lúc hắn đột phá, cũng là do sau khi Vân Lạc Đình xuất hiện thì tiêu trừ.

Lôi kiếp không dám công kích mèo nhỏ.

Vân Lạc Đình suy nghĩ nguyên nhân. Cậu theo bản năng nâng móng vuốt mình lên. Nhưng vừa nãy cậu ở trên mặt đất chạy tới chạy lui, nên khó tránh khỏi bị dính một ít đất. Cậu liền quay đầu liếm liếm mu bàn tay của Bùi Huyền Trì.

Lôi kiếp coi như là ý thức của Thiên Đạo. Bởi vì cậu không thuộc về thế giới này, cho nên Thiên Đạo không dám xuống tay với cậu sao?

Ngoại trừ cái này ra, hình như cũng không có gì đặc biệt.

Linh thú khác mỗi lần độ kiếp đều mạo hiểm nguy cơ thân thể bị chém nát. Trong bất tri bất giác linh lực của cậu tăng vọt. Nhưng lại không thấy mây đen trên bầu trời ngưng tụ lại.

Thiên Đạo biết sự tồn tại của cậu, nhưng lại không xóa xổ cậu?

Vân Lạc Đình nheo mắt, truyện cậu xuyên đến, là ngoài ý muốn, hay là do Thiên Đạo cố tình làm như vậy?

Nghĩ đến đây, Vân Lạc Đình không khỏi nghĩ đến, Bùi Huyền Trì trùng sinh. Vậy kiếp trước Thiên Đạo đi đâu?

Bùi Huyền Trì huỷ hoại sinh cơ của Tu chân giới. Ý thức của Thiên Đạo cũng sẽ bị tiêu trừ. Hiện tại hắn trùng sinh, tu chân giới bị đảo ngược. Ý thức của Thiên Đạo lại thuộc về cảnh giới của lục đạo ở bên ngoài.

Vân Lạc Đình thở dài trong lòng, tất cả đều chỉ là suy đoán.

Bùi Huyền Trì xoa cổ mèo nhỏ, chải chuốt lại lớp lông phía trên, nói: "Biến trở về, trước khi mặt trời lặn chúng ta đến cánh đồng băng bên kia."

Thần Khí lấy đá dung nham làm chủ, thuộc tính hỏa. Không lấy ít linh vật có thuộc tính tương khắc, chỉ sợ lúc luyện chế ra sẽ rất khó áp chế.

"Meo ~"

Vân Lạc Đình không phản đối, nhảy từ trên đùi hắn xuống hóa thành hình người. Cậu mặc áo ngoài vào, rót ly trà linh quả rồi đặt ở cách đó không xa, chuột Chiếu Dạ Thiên Lí lắc lư đầu nhìn cậu.

Bùi Huyền Trì thấy cậu mặc ít áo, chọn một cái áo thật dày từ trong túi trữ vật: "Mặc cái áo màu lam nhạt kia đi."

Nơi lát nữa bọn họ muốn đến có hơi lạnh, phải mặc một cái áo thật dày mới được.

"Được." Vân Lạc Đình đẩy chén trà sang hướng bên kia, ý bảo chuột Thiên lý lại đây.

Lúc Bùi Huyền Trì định lấy cái áo khoác đó ra. Hắn phát hiện phía dưới dường như đang giấu cái gì đó.

Còn nghĩ rằng nó không cẩn thận rơi vào trong. Nhưng mà sau khi thần thức xẹt qua quyển sách kia, sắc mặt Bùi Huyền Trì hơi thay đổi, hắn còn nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi, nghi ngờ lấy ra ngoài.

Sao trong túi trữ vật của mèo nhỏ lại có thứ này...?

Vân Lạc Đình thấy một lúc lâu mà hắn không có động tĩnh. Còn tưởng rằng do hắn không tìm được cái áo khoác màu lam kia: "Không thấy sao? Ta nhớ rõ ở bên trái nhẫn trữ vật có một cái áo màu lam."

Cậu đang định giúp hắn tìm, thần thức còn chưa kịp tiến vào nhẫn trữ vật, thì thấy trên tay Bùi Huyền Trì đang cầm một quyển sách.

Vân Lạc Đình sửng sốt, cảm giác nó có hơi quen mắt.

Ưm......

Không phải sách, hẳn là một bộ công pháp.

Công pháp giấu trong túi trữ vật của cậu.

Sau khi nhớ ra nó là cái gì, Vân Lạc Đình đột nhiên mở to hai mắt: "?!!"

Hai người đều không lên tiếng, chỉ bốn mắt nhìn nhau. Trong lòng Vân Lạc Đình hiện lên vô số lời biện minh, nhưng hơi rối rắm một lát cậu vẫn quyết định tiên thủ hạ vi cường: "Ngươi, tại sao trong túi trữ vật của ngươi lại có thứ này?"

Vân Lạc Đình có hơi chột dạ, lúc nói ra câu đó có chút không tự tin. Cậu ho nhẹ, yên lặng cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Như vậy không tốt lắm."

"Ngươi biết đây là cái gì sao?" Bùi Huyền Trì nhướng mày: "Đã nhìn qua rồi?"

"......"

Bất cẩn rồi.

Vân Lạc Đình ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu cong cong giương lên một gương mặt tươi cười, ngoan ngoãn, hiểu chuyển.

Bùi Huyền Trì: "Ngươi......"

Hắn vừa mới mở miệng, Vân Lạc Đình đã hóa thành bộ dáng mèo trắng nhỏ trước mặt hắn.

Bộ lông mèo trắng nhỏ xõa tung, tròn trịa ngồi xổm trên mặt đất lắc đuôi. Cậu ôm tay hắn cọ cọ, vô tội nhìn hắn: "Meo meo ~"

Đừng nói chuyện với meo.

Meo không hiểu cái gì hết á.

Bùi Huyền Trì thấy mèo nhỏ giả ngu, cái gì cũng không nói. Hắn chỉ trầm mặc mở quyển công pháp trong tay ra.

Vân Lạc Đình vội vàng nhào qua: "Meooo ——!"

Đừng nhìn!

Mèo trắng nhỏ hoàn chỉnh che kín cả trang công pháp. Cậu nằm sấp, đầu ngẩng lên, híp mắt lắc đuôi: "Meoo. ~"

Không được xem linh tinh.

Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vuốt ve lông trên lưng cậu, trầm giọng nói: "Biến về đi."

Vân Lạc Đình: "......"

Không được.

Ta cảm thấy làm mèo khá tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.