Chương trước
Chương sau
Vừa nói chuyện, Hà Vực Bình vừa lấy đan dược để trong túi trữ vật ra bày đầy đất.

Tên của hắn cho dù có ở trong tiên môn nào cũng được biết đến. Luyện đan sư vượt cấp luyện chế đan dược, chắc chắn có thể trở thành Đan Thánh. Nên tất nhiên những người đó không dám đắc tội hắn, thậm chí còn dùng hết khả năng lấy lòng hắn, cũng chỉ vì để hắn giúp đỡ luyện đan.

Đây là thứ hắn dựa vào. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Bùi Huyền Trì không chút do dự động thủ, đánh vào người tự nhiên biết đau.

Hà Vực Bình không giám nói gì thêm. Trong lòng không khỏi hối hận, đồng thời lại không nhịn được oán trách, linh quả Tuyến Vân vốn chính là thánh phẩm luyện đan. Trong tiên môn có một quả nhưng chưa bao giờ cho hắn chạm vào. Chỉ có thể đứng từ xa nhìn, cho dù là như thế cũng rất ít khi có thể nhìn thấy. Mà cái tên nhà quê này, đã ăn rồi còn không cho người ta nói?

Vốn dĩ là các ngươi sai.

Nhưng dưới tình hình hắn mạnh hơn ngươi. Hà Vực Bình nào còn dám nói nhiều, chờ đến lúc ra khỏi bí cảnh, không... Đợi đến lúc các ngươi đi rồi ta liền truyền tin cho gia tộc, để phụ thân ta mang trưởng bối trong nhà đến báo thù cho ta!

Vân Lạc Đình liếc mắt một cái: "Đan dược cấp thấp như vậy mà cũng coi như là bảo vật? Đan chứa độc tố còn không ít, thường xuyên ăn sẽ không xảy ra vấn đề sao?"

Đan Bùi Huyền Trì luyện ra không có cấp thấp, đan cấp cao càng có nhiều hơn, đan dược bên trong có độc tố càng ít.

Chỉ cần nhìn vào số đan dược này, là có thể nhìn ra Hà Vực Bình luyện đan chẳng ra gì.

Loại đan này, Bùi Huyền Trì sẽ không lấy ra đưa cho cậu.

Hà Vực Bình cắn răng, trong lòng lại hung hăng thêm một bút: "Phần lớn đan cao cấp đều được mang đi bán. Nếu đạo hữu muốn, bây giờ ta có thể luyện đan cho ngươi."

Luyện đan sư luôn mang lò luyện đan theo bên người. Tuy rằng hắn không phải thật lòng muốn luyện đan cho người đánh mình, nhưng... Hà Vực Bình vẫn tức giận cúi đầu.

Đồng thời cũng không quên dùng ánh mắt hung tợn trừng Mông Việt.

Vân Lạc Đình chú ý đến ánh mắt của hắn. Cũng có thể biết đại khái trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ là một tên ăn chơi trác táng mà tiên môn thế gia nuôi ra thôi.

Một đường tu tiên không thể tách khỏi đan dược. Luyện đan lại cần thiên phú, thêm chuyện luyện đan rất hao tâm tổn sức. úc luyện đan cũng dễ dàng gặp phải nguy hiểm, cứ thế mãi, luyện đan sư ngày càng ít. Hà Vực Bình là luyện đan sư, sau lưng lại có gia đại tộc và tiên môn, có loại tính cách này cũng không kỳ lạ.

Đang nghĩ ngợi, bên kia lại có mấy người mặc trang phục tiên môn chạy đến. Vừa nhìn thấy Hà Vực Bình ngã trên mặt đất thì cực kỳ hoảng loạn.

"Hà sư huynh? Hà sư huynh, huynh làm sao vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Các ngươi mau đỡ Hà sư huynh dậy."

...

Linh quả Tuyết vân không có hạt, sau khi ăn xong Vân Lạc Đình lau tay, không muốn tiếp tục ở lại nữa: "Chúng ta qua bên kia nhìn một chút đi."

"Được."

"Đứng lại!" Thiếu nữ bất mãn hô lên: "Đừng hòng chạy, các ngươi đã làm gì Hà sư huynh của ta?"

Mông Việt lặng lẽ áp chế linh lực thiếu nữ ném ra xuống: "Giang Thư Kỳ, chuyện này không liên quan đến đạo hữu."



Hà Vực Bình nói: "Đúng vậy, không liên quan đến bọn họ. Là do ta đứng không vững lên mới ngã xuống, cũng là ta tự nguyện giúp đạo hữu luyện chế Tuyết Vân đan."

Trong lòng hắn không phục, lại không dám nói rõ. Chỉ là vừa mở miệng, trong lời nói khó tránh khỏi mang theo một chút trào phúng.

Giang Thư Kỳ lập tức hiểu rõ "Các ngươi thừa dịp trưởng lão trong tông môn ta không ở đây, muốn dùng vũ lực chèn ép Hà sư huynh! Quả thật không nói lý, các ngươi kiêu ngạo như vậy. Cũng không nghĩ đến lúc ra khỏi bí cảnh các ngươi sẽ gặp chuyện gì?"

"Trong tông môn của ta có gương đồng. Chỗ này xảy ra chuyện gì người trong tông môn đều có thể xem, đến lúc đó các ngươi muốn chạy cũng không có chỗ để chạy. Ngươi tốt nhất nhanh chóng xin lỗi sư huynh của ta, nếu không...... Ngũ Định tông của ta cũng không phải là ăn chay!"

Mông Việt đau đầu không thôi, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu với Lục sư muội ở phía sau, nhanh chóng kéo người xuống: "Giang sư muội, muội hiểu lầm rồi!"

Lục sư muội gật đầu, tiến lên nói gì đó bên tai Giang Thư Kỳ.

Vân Lạc Đình cười lạnh nói: "Dùng cái công phu luyện đan mèo ba chân của hắn. Luyện ra mấy loại dan dược cấp thấp này nếu ta ăn nhiều chỉ sợ bên trong cơ thể đều là độc tố. Tại sao ta phải đi tìm hắn luyện đan. Còn nữa, khả năng luyện đan của đạo lữ ta còn tốt hơn hắn gấp trăm lần, luyện đan cho ta, còn đến lượt hắn sao?"

Nói xong, Vân Lạc Đình kéo Bùi Huyền Trì rời đi: "Chúng ta đi tìm một nơi yên tĩnh luyện đan đi."

Linh quả Tuyết Vân đã hái được kha khá rồi. Dù đến lần tiếp theo bí cảnh mở ra cũng không ăn hết được. Không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.

Tuy nói thời gian ở trong bí cảnh dài. Nhưng bí cảnh cũng rất lớn, bọn họ còn rất nhiều chỗ chưa đi qua.

Hà Vực Bình nghe Vân Lạc Đình nói vậy, hắn nghĩ một chút, chống lên cái cây bên cạnh đứng dậy. Trước ngực đau nhức, giống như cả người hắn bị nghiền nát vậy. Trong đan điền ngay cả một tia linh khí cũng không có. Có lẽ do bị thương quá nặng, qua một thời gian nữa sẽ hồi phục, Hà Vực Bình cũng không để trong lòng.

Giang Thư Kỳ tiến lên đỡ hắn. Hà Vực Bình cố chịu đựng không thoải mái đi lên phía trước vài bước.

Mông Việt cảm thấy không ổn: "Hà sư đệ? Đệ muốn làm gì?"

"Ta đi xem." Mặt Hà Vực Bình tràn đầy phẫn nộ: "Hắn làm cái gì, dám nghi ngờ khả năng luyện đan của ta! Còn nói đạo lữ sẽ luyện đan. Có ai chưa từng nói bậy chứ, nhưng bọn họ lại không luyện đan ngay trước mặt ta. Ta khẳng định bọn họ không luyện đan, sợ bị ta chọc thủng nên mới chạy. Hôm nay ta nhất định phải đi nhìn coi, rốt cuộc bọn họ có luyện đan hay không!"

"Hà Vực Bình!"

"Mông Việt! Có phải ta cho ngươi mặt mũi đúng không?" Hà Vực Bình sắc mặt không tốt, gằn từng chữ một nói: "Bớt quản ta."

Vân Lạc Đình còn chưa đi xa, trong mơ hồ có thể nghe được tiếng bọn họ lại cãi cọ. Cậu không khỏi lắc đầu, dẫn đội mà lại phải mang theo tên này thật sự là gánh nặng.

Lò luyện đan trong tay Bùi Huyền Trì chỉ có viêm lò. Luyện Tuyết Vân đan vừa vặn tương khắc, cũng có thể phát huy ra cực hạn tác dụng của Tuyết Vân đan.

Bày xong lò luyện đan, Bùi Huyền Trì hạ xuống một đạo trận pháp.

Vân Lạc Đình ngồi bên cạnh hắn: "Luyện Tuyết Vân đan cần tốn bao lâu?"

"Không lâu lắm, cần thời gian một nén nhang." Trước khi tu vi của Bùi Huyền Trì đại thành, luyện đan và tu vi của hắn có liên quan chặt chẽ với nhau. Hắn không cần giống như trước kia dùng ma khí nghiền ngẫm một chút, nên luyện đan sẽ nhanh hơn.

Vân Lạc Đình gật đầu, nghiêng đầu dựa vào trên vai hắn.

Cách đó không xa, Hà Vực Bình lén lút thò đầu ra.

Vân Lạc Đình chậm rãi nhướng mày. Cậu đang định đi ra ngoài đuổi người đi, lại nhớ đến trận pháp đã được khởi động. Giờ đi ra ngoài rồi lại đi vào thì quá phiền phức, cũng dễ ảnh hưởng đến Bùi Huyền Trì, liền không để ý đến những người đó.

Luyện đan cực kỳ phiền toái, bước đi rườm rà, mỗi một bước nên bỏ loại linh thảo nào, nên rót vào bao nhiêu linh lực, nên dùng cách nào để ngưng tụ đan, đều cần chú ý.

Nhưng Bùi Huyền Trì không cần chú ý những thứ này, tùy tay ném linh quả Tuyết Vân vào lò luyện đan.

Hà Vực Bình thấy thế cười nhạo nói: "Hắn cho đấy là đang nấu canh sao? Cái gì cũng ném vào lò luyên đan là có thể thành đan sao? Thật là buồn cười."

Đệ tử bên cạnh tất nhiên đứng về phía Hà Vực Bình, liên thanh phụ họa nói: "Đúng vậy."

Hà Vực Bình lắc đầu, trào phúng nói: "Tư thế thật ra rất dọa người, nhưng trên thực tế thì sao? Sợ là ngay cả chuyện luyện đan như thế nào cũng không biết, còn ở đây giả vờ."

Còn ghét bỏ đan của ta, ngươi cũng xứng sao?!

Mông Việt nhìn mà đau đầu, lại không thể bỏ mặt hắn. Nếu không lúc quay về, sư môn sẽ không tha cho hắn: "Hà sư đệ, ngươi phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân."

"Ta mới là nhân ngoại, ngươi có hiểu không? Ta là người duy nhất có khả năng trở thành Đan Thánh. Còn hắn không biết từ đâu chui ra, cũng dám động đến ta." Hà Vực Bình cắn răng, chờ đến khi ra khỏi bí cảnh, ngươi nhất định sẽ bị ta xoa bóp, mặc ta xâu xé.

Cũng không nhìn coi mình luyện ra thứ gì. Đan dược của ta dù có vô dụng đến đâu cũng có thể ngưng đan. Còn ngươi, đang nấu một nồi nước ấm đi.

Thật đúng là lãng phí linh quả Tuyết Vân.

Đang nghĩ ngợi, bầu trời đột nhiên có chút không đúng. Hà Vực Bình nhăn mày. Tại sao bầu trời bên trong bí cảnh lại biến đổi thất thường?

Ngay sau đó, thấy rõ lôi vân đang ngưng tụ trên bầu trời, sắc mặt Hà Vực Bình hoàn toàn thay đổi.

"Đan kiếp?" Mông Việt nhẹ giọng nói: "Hắn muốn ngưng đan."



Hà Vực Bình thất thanh hô: "Không thể nào!"

Ngay cả một cái thủ pháp luyện đan cũng không có. Làm sao có thể kết đan?!

Hơn nữa ngay cả đan kiếp cũng kéo tới, chỉ sợ cấp bậc của đan này sẽ không thấp.

Vân Lạc Đình cũng chú ý đến đan kiếp. Cậu dựa sát vào Bùi Huyền Trì, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời. Chỉ cần tia sét đánh xuống, cậu liền nghênh đón, tuyệt đối không để nó chạm vào Bùi Huyền Trì.

Vào khoảng khắc đan ra lò, hương thơm thuộc về linh đan đỉnh cấp tức khắc tản ra. Hương thơm của linh quả tươi mát hòa quyện vào linh lực, làm cho mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

"Đan dược đỉnh cấp." Hà Vực Bình nắm chặt tay, cơn tức giận làm hai mắt hắn đỏ đậm. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, đan kiếp đánh xuống, hắn cười lạnh nói: "Luyện ra thì đã sao, không ngăn được đan kiếp, đến lúc đó đừng nói là đan dược, ngay cả người cũng không sống nổi."

Bùi Huyền Trì giơ tay ôm lấy eo Vân Lạc Đình, ôm người vào trong lòng.

"Ừm?" Lực chú ý của Vân Lạc Đình đều ở trên trời, lúc phục hồi tinh thần lại, cậu vội vàng muốn đứng dậy: "Ngươi làm gì vậy?"

Đan kiếp ấp ủ hồi lâu nháy mắt đánh xuống. Mây đen giăng đầy sấm sét ầm ầm bao phủ, một tia sét màu đỏ đậm nhanh chóng xẹt qua phía chân trời xông thẳng về phía Bùi Huyền Trì.

Khi Bùi Huyền Trì vung tay, một tia ma khí trực tiếp nghênh đón đan kiếp.

Ma khí cuốn lấy tia sét màu đỏ kia hướng về phía trước. Một lúc sau nó hoàn toàn đi vào chân trời. Chỉ trong nháy mắt đã bổ đôi mây đen trên bầu trời.

Đan kiếp biến mất.

Vân Lạc Đình sửng sốt: "Tu vi của ngươi..."

Đã có thể đối đầu với lôi kiếp?

"Tu vi của ta vốn là nghịch thiên mà đi." Bùi Huyền Trì vuốt tóc mèo nhỏ, không chút để ý nói: "Chỉ là đan kiếp mà thôi, cho dù là Thiên Đạo cũng không thể trở thành chướng ngại vật của ta."

Bùi Huyền Trì chậm rãi ngước mắt. Hắn thu hồi lại đan dược ở trong lò vào tay, rồi phân ra một viên đan đỉnh cấp trong đó đã bị vỡ.

Hẳn là do lò luyện đan không ổn định, nên mới bị hỏng một viên.

"Làm sao vậy?"

"Có một viên bị hỏng."

Bùi Huyền Trì cất viên đan này vào trong lọ. Tùy ý ném cho Mông Việt đang đứng cách đó không xa.

Tay chân Mông Việt luống cuống tiếp được, cúi đầu nhìn viên đan hoàn chỉnh ở bên trong. Hắn nghĩ một chút, đổ ra, ngửi hương thơm của đan dược đỉnh cấp ở cự ly gần càng làm cho linh lực trong người rung chuyển. Có cảm giác như ở gần đan dược một thời gian là có khả năng tăng lên tu vi.

Cẩn thận nhìn kỹ cũng không nhìn ra nơi nào có vấn đề, xoay một vòng. Có cảm giác có một chỗ không được mượn mà lắm, chỉ là nhìn hơi khó coi mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến dược hiệu, thế mà cư nhiên bị trở thành đồ hỏng?!!

Trong lòng Mông Việt hoảng sợ. Vốn dĩ nhìn thấy Bùi Huyền Trì tay không đánh bay đan kiếp đã đủ làm người ta cảm thấy giật mình, không nghĩ đến còn có chuyện làm hắn giật mình hơn.

Đan này...

Mông Việt vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Đa tạ tiên giả ban thưởng!"

Hà Vực Bình đẩy Giang Thư Kỳ đang đỡ mình ra: "Không thể nào! Sao ngươi có thể luyện ra được đan dược đỉnh cấp, còn có thể..."

Có thể nhẹ nhàng như vậy!

Trưởng bối trong nhà luyện đan. Người nào trước khi luyện đan mà không phải cần tắm gội dâng hương. Còn phải dùng pháp khí để linh lực ổn định, ngồi thiền ba ngày mới bước vào phòng luyện đan. Dùng Cửu Thiên Huyền Hỏa, lò luyện đan cấp cao, luyện chế mười ngày, mới có thể xuất đan.

Cho dù có cẩn thận như thế, nhưng tỷ lệ ra đan cũng không cao. Có đôi khi luyện hỏng mười mấy lò mới có thể cho ra một viên đan đỉnh cấp.

Nhưng Bùi Huyền Trì thì sao?

Hắn cái gì cũng không làm, tùy tiện bày một cái trận pháp. Cũng chỉ là trận pháp phòng hộ, chẳng giúp ích gì cho chuyện luyện đan, cứ tùy tiện ném đồ vào là có thể thành đan?

Hơn nữa còn là một lò mười mấy viên đan dược đỉnh cấp!

Chuyện này không hợp lý!

Sao có thể như thế được!

Đầu Hà Vực Bình sắp nổ tung.

Vân Lạc Đình nhìn mấy chục viên đan dược nằm trong tay trông như ăn rất ngon. Cậu cầm một viên lên nếm thử, không có hương vị lạnh lẽo của linh quả Tuyết Vân, ăn vào có vị hơi giống táo, mềm mại, có vị ngọt, vị ngọt của nó cũng không kém.



Còn có dư vị trái cây nhàn nhạt.

"Hương vị thế nào?"

"Ừm..." Vân Lạc Đình nghĩ một chút: "Ngọt lắm, không bị mất đi hương vị của linh quả."

Bùi Huyền Trì cũng nếm thử một viên. Lấy tu vi của hắn không cần ăn mấy cái này, chủ yếu là nếm thử hương vị. Để lần tiếp theo luyện đan có thể chỉnh sửa một chút, cho mèo nhỏ ăn ngon miệng hơn một chút.

"Lần sau thử cho thêm một ít hạt trái cây vào xem."

"Được."

Sau một hồi tán gẫu. Hà Vực Bình đứng bên cạnh đã tức giận đến mức nổ tung. Ngươi cho là đang làm điểm tâm sao! Còn bỏ thêm ít hạt trái cây, luyện đan giống nấu ăn sao!

Mông Việt: "......"

Yên lặng thu hồi đan dược trong tay, cũng không dám nói chuyện.

Bởi vì có đan kiếp, nên có không ít đệ tử tiên môn chạy đến bên này. Tốc độ bước chân cũng không chậm, những người đến gần đều cưỡi linh thú bay đến.

"Vị tiên giả này!" Một lão giả râu bạc từ trên linh thú nhảy xuống: "Đan của tiên giả có thể bán ra không? Muốn bao nhiêu linh thạch tiên giả cứ việc nói ra. Trên tay bản tôn còn có một cái linh mạch, cũng có thể dùng bùa chú làm vật trao đổi."

Trưởng lão không nói đến đan dược. Rốt cuộc người có thể luyện ra đan dược đỉnh cấp thì làm sao có thể thiếu đan được cơ chứ.

"Trưởng lão Huyền Ưu. Ngươi làm như thế thật sự không phúc hậu, không phân biệt thứ tự trước sau!"

"Đúng vậy, vị này tiên giả này. Ngươi nhìn ta đi, ta là người của Ngọc Đỉnh Tông......"

"Mọi người đừng cướp, đừng cướp, vừa nãy tầng mây đan kiếp rất dày. Nói vậy trong một lò có hơn mười mấy viên, mọi người hãy cạnh tranh công bằng."

Bùi Huyền Trì thu lại đồ vật, đan dược tùy tiện bỏ vào trong bình sứ, mọi người nhìn mà một trận đau lòng.

Nó chính là đan dược đỉnh cấp đó. Đáng ra phải cho mỗi viên vào một cái bình, sau đó dùng linh lực bảo hộ mới đúng.

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Đan dược không bán, giữ lại để ăn."

"Sao có thể, tiểu hữu. Cậu đừng trêu ghẹo lão già này nữa."

"Tiểu hữu, cậu cho một cái giá đi."

Thấy bọn họ không tin. Vân Lạc Đình dứt khoát chọn một viên đan, nhúng vào bột dâu tây ăn: "Thật sự không bán."

"?!!"

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cứ ăn như vậy?!

Ngươi đang ăn kẹo sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.