Editor: Không muốn ăn cơm
Bầu trời ngoài cửa sổ một mảng xanh thẳm, trời trong xanh ngàn dặm không mây, mặt trời treo thật cao ở phía chân trời, vào tháng chín ánh mặt trời độc hại và nóng rực hơn khiến cho không khí càng trở nên oi bức.
Quạt điện trên trần nhà ong ong quay, hoạt động hết công suất cũng không thể làm giảm được một chút nhiệt độ nào, các bạn học ngồi bên cạnh cửa sổ đều không hẹn mà cùng dịch dịch ghế vào phía trong để tránh cho ánh nắng độc ác không thể chiếu đến mình.
Chỉ có một cậu học sinh vẫn ngơ ngác ngồi sát bên cửa sổ. Chỉ chốc lát sau, nửa bên mặt cậu đã bị phơi nắng đến đỏ ửng lên.
Tóc mái cậu học sinh dài đến nổi che khuất hơn phân nửa đôi mắt, chiếc mũi cao cùng sắc môi tái nhợt khiến cho cậu có vẻ có chút tối tăm, tựa như một mỹ nam tử ốm yếu.
Tên bạn học ngồi sau thoáng nhìn qua chủ nhiệm lớp đang không ngừng nói dong dài trên bục giảng, nhẹ nhàng chọc chọc sau lưng cậu: "Diệp Ca."
Thấy người không phản ứng lại, cậu ta liền tăng mạnh lực đạo: "Diệp Ca."
Diệp Lê đột nhiên hoàn hồn, cậu theo bản năng mà ngước mặt lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Lưu Cảnh Thịnh dùng tay che một bên mặt, nhân lúc giáo viên quay lưng viết chữ lên bảng, nhỏ giọng nói: "Không có gì, nhưng mà cậu ngồi ở chỗ này không thấy nóng sao? Dịch vô trong chút đi, cậu xem mặt cậu đều phơi đỏ cả lên."
Diệp Lê gật gật đầu: "Được." Sau đó liền ngoan ngoãn mà đem ghế dịch vào trong một chút.
Lưu Cảnh Thịnh liền ngồi thẳng lên, chuyên tâm nghe giáo viên giảng bài.
Diệp Lê đưa tay lên sờ sờ nửa bên mặt của mình, vừa chạm vào liền thấy thật nóng.
Thẳng đến bây giờ, cậu mới có cảm giác mình đã thật sự xuyên thư.
Bản thân Diệp Lê là một học sinh lớp mười hai vô cùng chăm chỉ khắc khổ, cậu vừa hoàn thành xong môn cuối cùng của kỳ thi đại học, còn chưa bắt đầu cảm nhận được sự vui sướng sau khi thi đại học thì đã bị một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn cướp đi sinh mệnh.
Trước khi chết, cậu còn đang suy nghĩ, cha mẹ cùng anh trai nếu biết tin cậu chết rồi không biết sẽ đau khổ đến nhường nào. Giây tiếp theo, cậu liền không biết tại sao mình lại xuyên đến nơi này.
Thời điểm mới vừa xuyên tới thân thể này, Diệp Lê còn chưa kịp thích ứng, một lượng lớn ký ức như thủy triều tràn vào não, từng mảnh nhỏ ký ức chấp vá lại, cậu thật vất vả mới tiêu hóa hết được lượng thông tin đến từ ký ức, lại bị nó làm cho hoảng sợ.
Thế giới này! Đây không phải là thế giới trong quyển tiếu thuyết ngôn tình đậm chất Mary Sue mà cậu xem qua mấy năm trước sao???
Hơn nữa, cậu lại trở thành đại Boss – nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện! Còn đối với nữ chính cầu mà không được, cuối cùng hắc hóa trở thành một tên thiếu niên u buồn có bệnh thần kinh.
Cái cuốn Mary Sue này có nhiều điểm quá phi logic, Diệp Lê lúc trước đọc không được mấy trang liền bỏ ngang, sau đó cũng không xem lại nó lần nào nữa.
Cũng may trí nhớ cậu tốt, mơ hồ còn có thể nhớ được một ít nội dung cốt truyện.
Người vừa rồi nói chuyện với cậu tên là Lưu Cảnh Thịnh, là anh em lớn lên từ nhỏ với nguyên chủ, bởi vì gần nhà nhau nên hai người đều học cùng trường, cũng thật trùng hợp, bọn họ từ nhỏ đến lớn cũng đều được phân vào cùng một lớp. Lúc học cấp hai, Lưu Cảnh Thịnh chính là bạn học ngồi phía sau cậu, hiện tại lên cấp ba, Lưu Cảnh Thịnh vẫn là như cũ ngồi phía sau Diệp Lê.
Nhưng mà vị trí ngồi này cũng chỉ là tạm thời, hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ bước vào cấp ba, chủ nhiệm lớp còn chưa bắt đầu chỉ định các vị trí ngồi, hiện tại còn đang nói cho các học sinh mới một số nội quy cần lưu ý.
"Tuy rằng các em vừa hoàn thành tốt kỳ thi vào cấp ba, nhưng cũng không được phép buôn thả bản thân, cấp ba cùng cấp hai không giống nhau, không phải chỉ cần thiên phú là có thể đạt được thành tích tốt, quan trọng nhất đó chính là sự nỗ lực."
Vừa nói xong, các học sinh phía dưới liền thật nể tình vỗ tay ầm ầm, khiến cho giáo viên chủ nhiệm cực kỳ thỏa mãn, chủ nhiệm lớp vỗ vỗ xuống bàn: "Tốt, chỗ ngồi phía dưới lễ đường cử hành lễ nhập học cho tân sinh không đủ nên các em nhớ mang theo ghế đấy."
Chủ nhiệm lớp vừa đi khỏi, phòng học liền náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều không thân quen nên bắt đầu làm quen lẫn nhau.
Lưu Cảnh Thịnh đem đầu đưa qua: "Ban nãy tớ ở trên danh sách phân lớp thấy được, Tô Cẩm được phân vào lớp 6*, chúng ta có nên đi tìm cô ấy không?"
*Bên Trung phân ra cấp ba (cao trung) thành khối 10 (cao nhất),khối 11 (cao nhị),khối 12 (cao tam) trong các khối sẽ phân ra các lớp 1, 2, 3,... nên lớp 6 (ban 6) này là lớp 10/6, còn nếu tác giả có viết là cao nhất ban 6 thì tớ sẽ edit rõ là khối 10 lớp 6 nhé.
Tô Cẩm chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, ông nội cô cùng ông nội Diệp Lê là bạn cũ, khi còn bé hai nhà đã định sẽ cho hai đứa nhỏ kết thân, cho nên Tô Cẩm xem như là vị hôn thê trên danh nghĩa của nguyên chủ.
Nguyên chủ lại là một tên muộn tao có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, từ nhỏ đến lớn đều xem cô ta như vật sở hữu của bản thân, hận không thể lúc nào cũng đem đối phương đặt ở trong tầm mắt của mình, và nguyên nhân cũng vì tính cách muộn tao nên ngại đem ý tưởng trong nội tâm bộc lộ ra ngoài.
Nhưng Lưu Cảnh Thịnh thật sự hiểu rõ nguyên chủ, hiện tại nói ra cho Diệp Lê biết cũng là muốn cho cậu cái bậc thang, làm một cái cớ để đi kiếm người.
Không nghĩ tới, lần này Diệp Lê lại nói: "Đi tìm cô ấy làm gì?"
Lưu Cảnh Thịnh nói: "Cậu không muốn đi gặp vị hôn thê à?"
Diệp Lê xoa xoa khuôn mặt nhỏ đỏ lên ban nãy: "Không muốn."
Cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật đã, trước đó vì chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học, cậu đã ôn bài suốt hai ngày liền, mắt đều muốn hoa luôn, vốn tưởng rằng thi xong có thể vui vẻ chạy về phía cuộc sống đại học tốt đẹp. Không ngờ tới! Lại phải thi lại lần nữa!!!
Diệp Lê hoài nghi đây là ông trời đang cố ý chỉnh cậu.
Lưu Cảnh Thịnh lại cho rằng thuộc tính ngạo kiều của cậu tái phát, ăn nói khép nép: "Là tớ muốn đi, cậu đi không?"
Diêp Lê không có tình cảm: "Vậy cậu đi đi, hẹn gặp lại."
Lưu Cảnh Thịnh: "???"
Tên này nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tớ đi tìm con nhỏ trà xanh kia làm cái gì?"
Vốn tưởng rằng nói nhỏ như vậy đối phương sẽ không nghe thấy, nhưng Diệp Lê thính tai, nghe xong còn hùa theo một tiếng: "Cậu cũng biết?"
Lưu Cảnh Thịnh không hiểu rõ lắm ý của cậu, Diệp Lê trước kia rất là bảo vệ Tô Cẩm, cô ta đi trêu chọc nam sinh khác, Diệp Lê tuy rằng nổi giận, nhưng chỉ cần Tô Cẩm dỗ dành một tiếng là cơn giận lại bay mất, đầu óc cũng hồ đồ theo.
Là anh em tốt của Diệp Lê, mặc dù trong lòng không thích Tô Cẩm, Lưu Cảnh Thịnh cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Diệp Lê, dù sao bọn họ cũng là kẻ muốn cho người muốn nhận, một tên người ngoài thì quản cái gì.
Lưu Cảnh Thịnh nói: "Tớ biết cái gì?"
Diệp Lê ghé vào trên bàn, bị không khí của mùa hè làm cho lười biếng: "Bây giờ tớ không thích cô ấy nữa, cậu không cần phải giấu tớ, có gì cứ nói ra."
Yêu đương làm sao tốt bằng học tập được?
Trước kia học bá – Diệp Lê nghĩ như thế đó.
Lần này, Lưu Cảnh Thịnh thật sự bị làm cho kinh hãi rồi, Diệp Lê thế mà không thích Tô Cẩm nữa?
Lúc này, mới cảm thấy Diệp Lê giống như thay đổi thành một người khác, ánh mắt tối tăm trước kia không còn thấy nữa mà thay vào đó là sự sạch sẽ, trong suốt, đơn thuần như một chú cừu non.
Không bao lâu sau, chủ nhiệm lớp đã trở về, phòng học lâp tứ yên tĩnh lại, chủ nhiệm vỗ vỗ tay: "Đến lượt chúng ta rồi, các em mang ghế đi thôi."
Diệp Lê sóng vai cùng Lưu Cảnh Thịnh đi tới, phía trước đông nghịt toàn là đầu người, bọn họ tay cầm ghế, mồ hôi ra ướt cả người.
Làn da Diệp Lê rất trắng, cảm giác rất mát lạnh, nhưng chỉ có Diệp Lê mới biết, trên người cậu cũng ra mồ hôi nhiều không thua người khác một chút nào, sau lưng đều ướt đẫm, áo cũng ướt dính vào người.
Ngay cả tóc trên trán cũng đều ướt dính lại một chỗ, đuôi tóc còn nhỏ ra nước.
Nguyên chủ trước kia theo thiết lập con người tối tăm, nên kiểu tóc cũng khiến bản thân có cảm giác âm lãnh., nhưng Diệp Lê không thích kiểu tóc này, cậu tính ngày mai liền đi cắt kiểu tóc mới, đem cái tóc mái dày này cắt đi.
Tới lễ đường, mỗi lớp đều được sắp xếp vị trí cố định, Diệp Lê theo lớp của mình ngồi xuống, dùng ngón tay đem tóc mái chải ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn.
Một trận gió thổi nhẹ qua.
A thật mát mẻ!
Lễ đường của trường học tương đối cũ kỹ, không có gắn điều hòa, nhiều người ngồi ở chỗ này như vậy, càng tăng lên sự oi bức, rất nhiều người đều dùng tay tự quạt mát.
Sau khi hiệu trưởng đọc diễn văn xong, lại tới phó hiệu trưởng, phó hiệu trưởng vừa đọc xong, lại đến phiên chủ nhiệm giáo dục, nói suốt tận một giờ đồng hồ, phía dưới học sinh đã sớm nhàm chán chịu không nổi, cùng người bên cạnh nói chuyện, chủ nhiệm giáo dục đã ổn định trật tự vài lần, nhưng không bao lâu, âm thanh ồn ào lại vang lên.
Rốt cuộc, người trên đài cũng nói đến đoạn: "Phân đoạn cuối cùng của buổi lễ hôm nay, mời đại diện học sinh mới lên phát biểu."
Diệp Lê ngáp một cái, nhu cầu cấp bách của cậu bây giờ là được ngủ bù, vốn đã rất mệt mỏi, bị các lãnh đạo phát biểu ru ngủ một lượt làm cậu càng thêm muốn ngủ.
Đột nhiên, truyền đến một trận kinh ngạc cùng tiếng hút khí bên tai, còn có tiếng nữ sinh khe khẽ nói nhỏ.
Đây là làm sao vậy?
Diệp Lê ngẩng đầu lên vừa thấy, cũng ngây ngẩng cả người.
- ---------------