Ba hoa xong thực hành là một vấn đề rất lớn. Tưởng Trạch bởi vì đau buồn nên im lặng không có tâm tư khuyên Lâm Nhạc Nhạc, cũng làm cho cậu thấy phức tạp. Cậu không phải kẻ yêu con thành cuồng không ăn thịt. Nhưng đến lúc ăn cơm chiều, Lâm Nhạc Nhạc bởi vì không thể bỏ sĩ diện đi, vẫn vừa ăn cỏ vừa dùng khóe mắt đánh giá Tưởng Trạch. Tưởng Trạch ăn thịt, Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn: "Ăn ngon không?" Tưởng Trạch uống canh thịt, Lâm Nhạc Nhạc lại hỏi hắn: "Uống ngon không?" Lúc này Tưởng Trạch đã hoàn hồn, tuy rằng vẫn âm thầm đau buồn vì Lâm Nhạc Nhạc quá cưng chiều con, nhưng biết cậu không thể thật sự làm như lời cậu nói. Nhưng Tưởng Trạch cảm thấy phải làm cho cậu nhớ kỹ. Cho nên Lâm Nhạc Nhạc hỏi, Tưởng Trạch đáp: "Thịt mềm, ăn ngon, canh nồng, uống ngon." Làm Lâm Nhạc Nhạc thèm ăn. Lâm Nhạc Nhạc ghen tị với Tưởng Trạch được ăn nhiều thịt, "Vậy anh ăn nhiều chút đi!" Tưởng Trạch gật đầu: "Uống xong bát này, anh uống thêm một bát, xem như uống thay bé cưng." Ác độc mà! Trong lòng Lâm Nhạc Nhạc một đám ngựa hoang gào thét qua, cảm thấy mình đơn thuần thiện lương trong nháy mắt bị hiện tại hiểm ác giẫm nát bét. Đồng thời, trong lòng Lâm Nhạc Nhạc cũng sinh ra một suy đoán. Cậu vờ vịt thế, Tưởng Trạch có tán thành không? Đáng sợ hơn Đại ma vương đơn thuần muốn chọc giận mình đấy. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ đến khả năng này, người lạnh run lên. Nhưng cậu cảm thấy mình vẫn không thể dễ dàng kết luận như vậy, nên cho Tưởng Trạch một cơ hội vãn hồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp) Bởi vậy buổi tối hôm nay lúc đi thông khí, Lâm Nhạc Nhạc đứng trong vườn hoa nhỏ dưới nhà cố ý ngửi không trung, sau đó chắp tay sau mông nói với Tưởng Trạch: "Sao em ngửi thấy mùi đầu thỏ nhỉ?" Tưởng Trạch: "Có à? Sao anh không ngửi thấy." Không tiếp chiêu à. "Không có thật ạ?" Lâm Nhạc Nhạc chăm chú nhìn Tưởng Trạch, muốn khảo vấn linh hồn hắn. "Không có thật." Lâm Nhạc Nhạc muốn ấn Tưởng Trạch vào trong vườn, sau đó trở thành sát thủ bụng bự. Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, vờ vịt chưa đến tám giờ, nửa đêm bởi vì một ác mộng nên Lâm Nhạc Nhạc tỉnh. Trong mộng cậu đang ăn lòng lợn, mà ăn không có vị, nhổ ra thấy lại là miếng cải trắng. Mà vừa ngước mắt lên nhìn Tưởng Trạch mặc như thổ phỉ ngồi đối diện, một cái bát lớn rót đầy rượu, một cái thau to đầy thịt bò, ngồi trước mặt cậu ăn miệng đầy mỡ. Không chỉ không cho cậu ăn, hắn còn ép cậu xem, hơn nữa nói cho cậu biết nửa đời sau cậu chỉ có thể gặm cải trắng, còn không cho cãi. Má nó chứ, Lâm Nhạc Nhạc tỉnh dậy. Lâm Nhạc Nhạc ôm bụng mình ngồi dậy, trong bóng đêm oán khí tận trời nhìn chằm chằm Tưởng Trạch một lát, muốn đá tỉnh hắn, nhưng không thành công, cậu chỉ đẩy hắn. Tưởng Trạch mơ màng mở to mắt, chưa tỉnh hẳn, chợt nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc nói: "Sao anh mất dạy vậy hả?" Tưởng Trạch mở đèn bàn, thấy Lâm Nhạc Nhạc thở phì phì nhìn mình. Hắn giơ tay sờ bụng Lâm Nhạc Nhạc, tưởng cậu nửa đêm không thoải mái. Hắn ngồi dậy theo ôm bả vai cậu, "Làm sao thế em?" "Sau này anh không cho em ăn thịt thật à?" Lâm Nhạc Nhạc hỏi Tưởng Trạch. Tưởng Trạch bật cười, "Em nói không ăn thịt còn gì?" Lâm Nhạc Nhạc đúng lý hợp tình lên án: "Thế thì anh phải khuyên nhủ em chứ, anh có khuyên em đâu." Tưởng Trạch không nói gì, Lâm Nhạc Nhạc lại đoán: "Em có lý do nghi ngờ anh lừa em." Tay Tưởng Trạch trên vai Lâm Nhạc Nhạc hướng lên trên sờ cằm cậu, lại không nhịn được hôn khuôn mặt mềm nhũn của cậu một cái, sau đó mới hỏi cậu: "Lừa em cái gì?" "Anh đã nói cho dù có bé cưng, em vẫn là quan trọng nhất. Lúc ấy em cả tin, mà trên thực tế em thấy anh thích con hơn, không thì sao anh không cho em ăn thịt?" Cái gọi là cả tin bởi vì quá kiêu mà bác bỏ nói là lời Tưởng Trạch vô nghĩa. Lâm Nhạc Nhạc nói ba xạo sắp kéo cả mình vào, biểu cảm vô cùng đau đớn. Nếu chú Lâm ở đây, thế nào cũng phải chỉ vào gáy cậu mắng cậu một tiếng thằng nhóc hai mặt. Nhưng Tưởng Trạch lại liều mạng chiều Lâm Nhạc Nhạc như ba Lâm. "Đây không phải bé cưng." Tưởng Trạch sờ bụng Lâm Nhạc Nhạc, sau đó lại nhìn vào mắt cậu nói, "Em mới là bé cưng, ban ngày em nói không ăn thịt, anh rất lo, em có biết vì sao không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp) Lâm Nhạc Nhạc tà ác đoán: "Sợ em đang mập biến thành gầy tong teo à?" Bởi vì Tưởng Trạch thật sự rất thích sờ thịt trên người cậu. Tưởng Trạch lắc đầu: "Anh sợ em thích con hơn." Lâm Nhạc Nhạc ngẩn người. Tưởng Trạch tiếp tục nói: "Em phải thích anh hơn." Nửa câu sau này Tưởng Trạch nói còn trịnh trọng hơn hợp đồng mấy triệu, thậm chí còn có vẻ không chắc chắn lo được lo mất. Bát nháo thì bát nháo, nhưng Lâm Nhạc Nhạc không thể thấy Tưởng Trạch đáng thương. Tim Lâm Nhạc Nhạc mềm nhũn, chuyện ăn thịt hay không bị cậu tạm thời vứt ra sau đầu. Cậu ôm Tưởng Trạch, chụt chụt hôn mặt hắn mấy cái rồi nói: "Em thích anh hơn chứ, em sẽ rất thích bé cưng, nhưng em thích anh hơn." Hai người ôm nhau im lặng một lát, không khí lại bình thản. Sau đó Lâm Nhạc Nhạc hỏi Tưởng Trạch: "Anh sẽ thích em nhất chứ?" Tưởng Trạch ừ một tiếng: "Mãi mãi thích em nhất." "Vậy có một câu em mong anh nói với em." Lâm Nhạc Nhạc đẩy Tưởng Trạch ra, nhìn chăm chú vào mắt hắn, ánh mắt thánh khiết mà chân thành, trong nháy mắt tăng bầu không khí giữa hai người lên một bậc. Tỏ tình hay cầu hôn đều được. Ngực Tưởng Trạch bừng một ngọn lửa sáng trưng trong tim, trước mặt là người hắn yêu cả đời, ba chữ "Anh yêu em" vô cùng sinh động. Nhưng hắn vẫn chần chừ hỏi Lâm Nhạc Nhạc trước: "Câu nào?" Không phải Tưởng Trạch không lãng mạn, mà lịch sử đen của Lâm Nhạc Nhạc nhiều lắm, làm cho hắn không thể không đi con đường an toàn. Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy, mắt nhìn Tưởng Trạch như nhìn kẻ ngốc dưới bầu trời, cảm thấy sao hắn lại quên mất chủ đề nói chuyện của hai người: "Nói sau này mỗi ngày em phải ăn thịt ấy, không ăn thịt thì em liều mạng với anh." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp) Tưởng Trạch nuốt câu tỏ tình lại, sau đó dùng lực xoa đầu Lâm Nhạc Nhạc. Hắn biết ngay trong đầu cậu toàn là mấy cái gì đó kỳ quái. Cùng màn đêm bất đồng thành thị, có người vẫn chưa ngủ. Chú Lâm nửa đêm định dậy đi tiểu, sờ chăn bên cạnh trống rỗng, không chỉ trống rỗng còn lạnh, chứng minh người bên trong đã đứng dậy một lát. Ông ngồi dậy nhìn, phát hiện đèn WC sáng. Cửa WC khép hờ, chú Lâm xuống giường vào, phát hiện vợ mình đang ngồi ở bồn cầu, nhưng không đi WC mà ôm một quyển album cười tủm tỉm. "Vợ ơi, em làm gì thế?" chú Lâm đẩy cửa đi vào, đứng cạnh ba Lâm. Ba Lâm nói: "Aiz, em ngắm ảnh trước đây của Nhạc Nhạc, bây giờ Nhạc Nhạc đã lớn rồi, thời gian trôi nhanh quá." Chú Lâm ngồi xổm cạnh ba Lâm nhìn album, ghét bỏ: "Trước đây trông ngốc, em xem kìa." Nhóc Nhạc Nhạc trong album má đỏ hây hây, cầm bánh mì trong tay hoảng sợ nhìn con gà trống trước mặt, một người một gà giằng co bánh mì. Nhưng chú Lâm cũng cảm thán chuyện Lâm Nhạc Nhạc lớn lên, "Anh không ngờ, nháy mắt thằng nhóc này đã sắp làm ba, không biết có hiểu chuyện không." Ba Lâm bảo vệ con đến cùng: "Nhạc Nhạc vốn còn nhỏ, còn nhỏ chỉ cần hiểu được đạo lý cơ bản là được, hiểu chuyện quá dễ bị hại." Ba Lâm vẫn kiên trì người hưởng phúc và hình tượng lúc còn nhỏ căn bản không xung đột, mà con của y vừa hưởng phúc vừa ăn hại lại không xung đột. "Người ta nói ăn hại là phúc." "Ai nói? Thúi lắm!" "Nó chịu khổ gì chứ?" chú Lâm muốn vợ mình tỉnh táo lên chút, "Em không thấy hôm trước lúc gọi video mặt nó tròn như cái mâm à?" "Rõ ràng là gầy đi." Ba Lâm kiên trì, "So với tuần trước rõ ràng là gầy hơn một cân." Ba Lâm đã quy hoạch xong: "Lúc Nhạc Nhạc sinh, em phải đi chăm nó, anh thì ở nhà trông cửa hàng. Em tập nấu ăn hai tháng có thể dùng một chút, lúc đó dư sức chăm Nhạc Nhạc." "Mấy tháng nay dụng tâm nấu cơm như vậy là vì nó?" chú Lâm không muốn tiểu nữa. Ông còn tưởng vợ mình bắt đầu chiều chồng, mấy tháng liều mạng nấu ăn, làm ông ăn béo lên chút. Mà không ngờ hóa ra ông là hàng thí nghiệm, tất cả đều chuẩn bị cho Lâm Nhạc Nhạc. Ba Lâm dỗ dành chú Lâm: "Sau này một tháng em về nhà một chuyến, em nấu món ngon cho anh ăn." Trong lòng chú Lâm ầm vang như sét đánh. Đây không chỉ muốn đi trông con cho thằng nhóc kia, còn muốn sống riêng với ông. Chú Lâm nóng ruột nóng gan chuyện này, hôm sau ở siêu thị nhân lúc ba Lâm lại về nhà tập nấu ăn, chú Lâm gọi điện cho Lâm Nhạc Nhạc. Lâm Nhạc Nhạc đang thong thả tập trên máy chạy bộ, đeo tai nghe nói chuyện với chú Lâm. "Alo, cha ạ?" Chú Lâm nói: "Chú đây." Chú Lâm tưởng Lâm Nhạc Nhạc nhận nhầm người, mở miệng nhắc nhở cậu. "Con biết là cha mà." Lâm Nhạc Nhạc nói. Lúc trước cậu chưa gọi chú Lâm là cha, đầu tiên là bởi vì vấn đề thói quen, thứ hai là chú Lâm hay móc mỉa cậu, tạo thành tâm lý phản nghịch của cậu. Nhưng lúc này cách điện thoại, cậu cảm thấy gọi cha chẳng có khó khăn gì. Không chỉ như thế, để quen cách gọi này, cậu còn hỏi chú Lâm đang sững sờ, "Cha à, cha gọi cho con có chuyện gì ạ?" Ai nha, Lâm Nhạc Nhạc âm thầm vui, cảm thấy rất dễ gọi. Mà chú Lâm bên kia ngẩn ra, ông được Lâm Nhạc Nhạc gọi chú hơn hai mươi năm, vốn đã chuẩn bị tâm lý cả đời cậu coi mình là chú. Thậm chí có đôi khi bị Lâm Nhạc Nhạc làm cho tức điên, ông cảm thấy gọi cha hay không cũng chả sao. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp) Đến khi Lâm Nhạc Nhạc gọi tiếng cha này, chú Lâm mới biết cảm giác này quá sung sướng. Trong nháy mắt ông hiểu tâm trạng của vợ mình. Bởi vì lúc đó ông không chỉ không nói nổi câu không cho ba Lâm đến thành phố S ở lâu, thậm chí còn muốn chủ động giúp y đóng gói hành lý. Mình cũng điên rồi!! Chú Lâm giật mình nghĩ lại, thằng nhãi này có độc mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]