Tưởng Trạch ngồi xuống bên người Lâm Nhạc Nhạc, làm lệch trọng tâm ngồi xếp bằng của cậu. 
Lâm Nhạc Nhạc thuận thế dựa vào đầu vai Tưởng Trạch, lại lấy điện thoại ra chụp chân mình, sau đó viết caption đăng lên Weibo. 
"Chân béo!" 
Weibo của Lâm Nhạc Nhạc hay dùng để ghi chép về cuộc sống bình thường và than thở, có một ít fan, bình thường cũng hay bình luận nhưng lại không nhiều, tổng thể chỉ là nick Weibo người qua đường mà thôi. 
Tưởng Trạch dừng mắt nhìn chân Lâm Nhạc Nhạc, cũng kinh ngạc mình thế mà lại muốn xoa chân cậu. 
Hắn cúi người, đầu ngón tay đụng vào chân Lâm Nhạc Nhạc. Cậu quay đầu lại, sườn mặt cơ hồ dán vào hắn. 
"Anh làm gì thế?" Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn. 
Tưởng Trạch học giọng điệu lúc trước của Lâm Nhạc Nhạc, nói: "Anh cũng sờ cái chân mập của em." 
Ha ha ha ha, chuyện này có đáng gì đâu, Lâm Nhạc Nhạc nghĩ. 
Thế là cậu xoay người, hào phóng giơ chân mình ra trước mặt Tưởng Trạch, sau đó rụt rè nói: "Anh sờ đi." 
Tưởng Trạch cầm chân Lâm Nhạc Nhạc, tuy rằng là động tác sờ thật, nhưng thực tế cảm giác khác với tưởng tượng của hắn. Sau khi Lâm Nhạc Nhạc béo, chân rõ ràng mềm hơn, cầm trong tay giống như là cầm một nhúm mỡ, làm Tưởng Trạch có cảm giác vô cùng thân mật. 
Cảm giác khô nóng ở đầu ngón tay nháy mắt làm cho người ta muốn thăm dò vào sâu, một dòng điện lưu tê dại cũng lan tràn theo. 
Trong tầm mắt của Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc đang lén la lén lút lấy điều khiển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505664/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.