Ba Lâm ở trong bếp lấy khoai lang sấy ra bọc vào túi, Lâm Nhạc Nhạc thấy thế thì vào lấy một miếng bỏ vào miệng, lại hỏi ba: "Ba ơi, ba bọc làm gì, con ở trường cũng có ăn hết đâu, lấy một nửa là được."
Hai túi lớn chừng năm sáu cân.
Chú Lâm không quen nhìn thằng nhãi con này cảm thấy cái thứ tốt gì đều là của nó, tác phong này sao không tốt thế nhỉ?
"Ai cho con, tưởng bở." Chú Lâm khoát tay, miệng thì ghét bỏ, "Đi đi đi, vừa mới ăn cơm xong lại ăn cái này, không sợ đầy bụng à."
Lâm Nhạc Nhạc gặm khoai lang cãi lại: "Ai bảo dạ dày con to."
Chú Lâm và Lâm Nhạc Nhạc dao mắt bay loạn, trong không khí dường như có tiếng động.
Ba Lâm ôn hòa giải thích cho Lâm Nhạc Nhạc: "Không phải cho con, cho Tưởng Trạch mang về. Mãi nó mới đến đây một chuyến, để cho người ta tay không về cũng không tốt."
Cho Tưởng Trạch thì Lâm Nhạc Nhạc không nói gì thêm, cậu nhìn một lượt xong lại chọn mấy miếng ngon bỏ vào túi.
Ba Lâm gói khoai lang xong, lại đưa cho chú Lâm một trăm tệ(*),bảo ông đến chỗ ông bác nuôi ong trong làng mua năm cân mật ong.
(100 NDT = 347 nghìn VND)
"Tưởng Trạch hai cân, còn lại cho Tưởng Minh Tưởng Huy một cân, một cân còn lại thì để Nhạc Nhạc tan học pha nước uống."
Bởi vậy lúc Tưởng Trạch xuống dưới nhà, thấy Lâm Nhạc Nhạc đang ngồi bên bàn vuốt ve một đống đồ, ánh mắt như thể vuốt ve con mình.
Dù sao đối với đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505655/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.