Khương Hoài thiếu chút nữa off luôn. 
Anh bình tĩnh mở miệng hỏi lại: "Ặc, các cậu đang ở cùng nhau à?" 
Lâm Nhạc Nhạc nói: "Không phải, em chỉ gọi video thôi." 
"Ồ, được được." Khương Hoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã muốn đập thằng nhãi Lâm Nhạc Nhạc này ra một cái lỗ thủng rồi. 
Nhưng khi hai người chơi game thì không cố kị gì nữa, Tưởng Trạch nghe hai người họ gào to, hắn gõ xong một đoạn văn mà không dừng tay, sau đó đứng dậy đi thay một bộ quần áo mới quay lại trong màn hình. 
Lâm Nhạc Nhạc lúc này vừa vặn thành hộp(*),nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Trạch một cái, thấy thế hỏi: "Anh phải ra ngoài ạ?" 
(Từ trêu chọc trong PUBG, chơi được một xíu đã bị địch đào thải, sau biến thành hộp) 
Tưởng Trạch vuốt lại áo, cúi đầu lên tiếng: "Ừ, em chơi đi." 
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Tạm biệt." 
Khương Hoài ở cạnh vểnh tai chợt nghe thấy một tiếng tuýt, anh đoán đây là âm thanh kết thúc video. Khương Hoài nhịn hơn mười giây, giữa lúc đó cũng không nghe thấy giọng của Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch, bấy giờ mới thử thăm dò mở miệng: "Ừm gì ấy nhỉ, các cậu tắt video rồi à?" 
Lâm Nhạc Nhạc thao tác nhân vật trong máy tính dùng táo đập đầu người qua đường, nghe vậy ừm một tiếng: "Tắt rồi." 
Khương Hoài còn không tin, mở miệng khẽ gọi: "Tưởng Trạch?" 
Lâm Nhạc Nhạc: "??" 
Bên kia không có ai đáp lại, lúc này Khương Hoài mới hoàn toàn tin Lâm Nhạc Nhạc. 
"Lâm Nhạc Nhạc hôm nay cậu hại anh rồi." Khương Hoài nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-me-phao-hoi-cong/505649/chuong-46.html