Tề Vị Minh tò mò bấm vào, cũng không mở thanh âm ra, vẻ mặt liền lập tức nghiêm túc, trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Tiểu đại phu này thật lợi hại! Cấp cứu một tay làm trầm ổn mà chính xác, vừa nhìn đã biết là có công phu thật.
Tề Vị Minh kéo thanh tiến độ ra phía trước, lại tỉ mỉ nhìn một lần.
Tề Vị Minh cũng biết đông y. Cha Tề chính là lão đại phu của Đông y quán, cho nên Tề Vị Minh từ nhỏ đã bị mưa dầm thấm đất. Đáng tiếc là, Tề Vị Minh tuy rằng siêng năng, nhưng thiên phú trong Đông y không cao, sau đó vẫn là đại học tiếp xúc với Tây y, mới ngoài ý muốn phát hiện ưu thế thiên phú của mình. Bất quá mặc dù như vậy, nền tảng đông y vững chắc của hắn vẫn mang đến cho hắn không ít chỗ tốt.
Người thạo nghề trông cửa, Tề Vị Minh nhìn phương thuốc của Trình Hoan, tự nhiên có thể nhìn ra càng nhiều nội dung. Nhìn bộ dáng tinh xảo của Trình Hoan cùng giọng điệu của công tử ca trên người, luôn cảm thấy cậu có chút quen mắt.
"Vị Minh ca, ăn cơm đi." Ngoài cửa, Niếp Hiểu buộc tạp dề gọi hắn. Hắn nhìn Tề Vị Minh vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động không nói lời nào, liền tò mò tiến lại gần nhìn thoáng qua. Nhưng Tề Vị Minh nhạy cảm thu hồi điện thoại di động.
- Không nên xem cậu đừng xem lung tung! Tề Vị Minh lạnh giọng nói một câu, thuận thế đi ra ngoài ăn cơm. Nhưng mà Niếp Hiểu trong phòng lại ủy khuất đỏ mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-lam-tinh-toi-oan-troi-oan-dat-khong-gi-khong-lam-duoc/211787/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.