"Trình ca, vậy người nhà anh còn có khả năng liên lạc không?" Có một người thật cẩn thận hỏi Trình Hoan một câu, nhưng ngay sau đó đã bị đồng bạn bên cạnh ngăn lại, ám chỉ lắc đầu.
Vấn đề này quá khó chịu. Có thể ném đứa con đến loại địa phương này, cha của Trình Hoan còn có thể đối với cậu có yêu thương gì?
Huống chi, nếu như thật sự có thể liên lạc được, vừa rồi Trình Hoan kêu Tô Diệp mua thuốc cũng sẽ không hái bông tai bảo hắn đi tiệm vàng bán. Bọn họ và Trình Hoan ở chung một tuần, cũng nghe cậu nói qua, đó là một đại sư trang sức tay Mễ Lan làm cao định, nghe nói toàn Hoa Quốc chỉ có mười danh ngạch. Lấy đến thành phố lớn treo hàng xa xỉ trên trang web hàng đã sử dụng để bán, không có giá trên trời không thể với. Đâu phải giá của hai gram vàng bình thường trong tiệm vàng nhỏ.
Song dù như vậy, có thể gặp tiệm vàng cũng cảm tạ trời đất. Đồng thời cũng phải thấy may mắn là Trình Hoan lúc vào trường náo loạn quá điên, đám người kia sợ gây ra mạng người không dám thật sự lên tay lục soát, hơn nữa khuyên tai rất nhỏ, giấu ở dưới tóc cho nên mới không bị cướp đi. Nếu không bây giờ bọn họ thực sự đi vào đường cùng.
Nhưng Trình Hoan cũng không chú ý quá nhiều đến tâm tư của bọn họ, ngược lại quay đầu hỏi Tô Diệp, "Còn bao nhiêu tiền?"
"Ba trăm bảy mươi tám."
Có lẻ có chẵn, nhưng bọn họ ước chừng có bảy người, trước mắt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-lam-tinh-toi-oan-troi-oan-dat-khong-gi-khong-lam-duoc/211777/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.