"Tôi liên lạc với ngài, nhưng bắt đầu không liên lạc được, sau này sẽ không cần." Trình Hoan ngữ khí không có một chút hận ý, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, "Không cần áy náy, cũng không cần nghĩ bồi thường cho tôi. Tôi không phải con trai ruột của ngài, và ngài cần một người thừa kế, chọn Tề Vị Minh là chuyện bình thường của con người."
"Tôi đi trước, ngài bảo trọng thân thể."
"Trình Hoan! Ý con là sao?" Cha Trình bị ép đủ sặc, mở miệng lại trách cứ.
Nhưng lúc này đây, Tô Diệp bên cạnh lại rốt cuộc nhịn không được nữa, trực tiếp cướp lời nói với ông.
"Ý anh ấy là sao? Trình ca dẫn chúng tôi vừa trốn khỏi trường cai nghiện ma túy, vất vả lắm mới tìm được một nhà kho nhỏ có thể gọi điện thoại. Lúc ấy tim Tô Thiều bị suy tim cấp tính, Trình ca tổng cộng gọi cho ông hai mươi bảy lần, ông một người cũng không nghe máy!"
"Sau đó khi chúng tôi từ tỉnh thành đến, Trình ca mua một chiếc điện thoại di động đã qua sử dụng. Cứ hai ngày anh ấy lại gọi điện thoại cho buồng điện thoại nhỏ kia, hỏi có ai gọi lại không, suốt hai tuần, ông cũng không nhận."
- Chuyện như vậy ông đều có thể làm được, ông không xứng làm cha!
"Không, ông vẫn tính, đối với con ruột ông ông đích thật là làm cha!"
"Cha không cố ý không nhận, cha cũng không biết, lúc ấy Niếp Hiểu quấn lấy cha cha liền không chú ý."
Tô Diệp cũng không biết Niếp Hiểu là ai, nhưng hắn lại hỏi một vấn đề đặc biệt sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-lam-tinh-toi-oan-troi-oan-dat-khong-gi-khong-lam-duoc/1198275/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.