Edit + Beta: Snail 
Trình Dục bị bệnh. 
Trần An nghĩ. 
Lúc phát giác Trình Dục nằm trên giường, gã đã chuẩn bị tốt tâm lý bị y phát hiện rồi đuổi ra ngoài. Chuyện giận chó đánh mèo nhất mà y từng làm, chính là đối với gã, Trình Sóc vì gã mà bỏ đi, vì gã không cưới hắn mà bỏ đi. Nhưng mà chuyện tình cảm, làm sao lại có khả năng có thể khống chế? Nếu có thể khống chế, vậy không còn gọi là tình cảm nữa. 
Đi đến bên người Trình Dục, Trình Dục như cũ không tỉnh lại, Trần An kinh ngạc nhìn y một hồi, chỉ cảm thấy tim đập vô cùng nhanh… Có thể sờ sờ y không? Y vẫn không tỉnh lại, chắc là hôn mê, hoặc là… Là tình huống gì khác, nhưng nói không chừng có thể sờ sờ, nhất định có thể sờ… Gã khát vọng y đã bao lâu rồi? 
Trần An đưa tay ra, cũng không dám sờ nơi khác, trực tiếp đụng đến tay Trình Dục. Lúc trước gã từng chạm vào tay Trình Dục, là gặp may, tay Trình Dục cốt cách rõ ràng, vân da nhẵn nhụi, bàn tay bởi vì luyện võ mà thô ráp, đối với người tập võ mà nói, vô cùng hoàn mỹ… 
Trình Sóc không luyện võ trong thời gian rất dài, ở trong trang chưa từng nếm khổ, vì vậy tay rất mềm mại. 
Trần An niết tay Trình Dục một chút, Trình Dục vẫn không tỉnh, gã cau mày, cảm thấy đôi tay này có chút giống Trình Sóc. 
“Nhị tiểu thư…?” Gã nhẹ giọng hỏi. 
Trình Dục không phản ứng, người luyện võ, làm sao có thể không có tính cảnh giác như vậy? 
Trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-de-de/1590133/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.