"Vậy chị muốn nghe em nói chuyện khác không?" Thư Cẩn hoàn toàn không nhận ra tâm trạng của Thẩm Nhất Lan lúc này, chỉ đơn giản là tiếc nuối mà suy nghĩ.
Thẩm không được! Không hổ là chị!
"Ừ, em nói đi." Thẩm Nhất Lan nhìn thẳng vào cằm của Thư Cẩn, trong lòng lại tự hỏi liệu có phải là màu sắc đó.
"Nghe nói hải tuyển tái sẽ kéo dài đến mười ngày." Thư Cẩn nói.
Thẩm Nhất Lan: "Ừ."
"... Không muốn ở đây lâu như vậy." Thư Cẩn nhẹ giọng nói, "Em sẽ rất nhớ chị."
Không cho em trêu chọc, vậy chỉ còn cách nói nhớ chị.
Thư Cẩn nói cũng là thật lòng, nàng thật sự rất nhớ Thẩm Nhất Lan. Dù rằng họ mới chỉ xa nhau một ngày một đêm.
Thư Cẩn cho rằng với tính cách của Thẩm Nhất Lan, chắc chắn cô sẽ bảo nàng "công tư phân minh", ít nhất cũng khuyên nàng tập trung vào cuộc thi.
Nhưng Thẩm Nhất Lan không nói gì.
"Cạch."
Đột nhiên, cúc áo sơ mi trên ngực Thư Cẩn bỗng rơi ra.
Nàng ngước mắt lên, dường như bị hút vào đáy mắt thâm trầm của Thẩm Nhất Lan ngay lập tức.
"Chị xem thử, hôm nay em mặc gì xinh đẹp thế này." Thẩm Nhất Lan nói, tay mảnh dài gỡ cúc áo sơ mi của nàng.
Thư Cẩn tim đập thình thịch.
Trong lòng lại nghĩ, may mà hôm nay bên trong không phải là đồ hoạt hình.
Xương quai xanh xinh đẹp đã lộ ra trước mắt.
Mơ hồ có thể thấy dây áo trên vai.
Màu đen. Dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-co-co-sieu-a-the-than-cua-ba-tong/3705056/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.