Hội nghị kết thúc, mọi người đều rời khỏi phòng họp.
Cuối cùng chỉ còn lại Thư Cẩn và Thẩm Nhất Lan, ngay cả Tô tổng giám cũng rất tinh ý rời đi trước.
"Chị thấy chiếc kẹp tóc kia đẹp không?" Thư Cẩn hỏi.
Nàng đã nộp tác phẩm của mình, nhưng chưa từng được Thẩm Nhất Lan khen ngợi, điều này khiến Thư Cẩn cảm thấy thiếu điều gì đó.
Thẩm Nhất Lan: "Đẹp."
Thư Cẩn bĩu môi: "Chị chỉ nói cho có lệ."
Thẩm Nhất Lan liếc nhìn nàng: "Thật sự đẹp."
Thư Cẩn:......
Quá có lệ.
"Tôi không muốn nghe điều đó. Tôi muốn biết tác phẩm của tôi có làm chị kinh ngạc không? Chị biết không? Em định gọi nó là [Sủng Ái]."
"Có kinh diễm. [Sủng Ái] là một cái tên không tồi." Thẩm Nhất Lan cười bất đắc dĩ. Em ấy rốt cuộc muốn nghe gì mới hài lòng?
"Vậy còn phần thưởng?" Thư Cẩn gõ gõ bàn, cố ý hỏi.
Lần này, Thẩm Nhất Lan không chiều chuộng nàng mà nghiêm túc hỏi: "Đây là công việc của em, em còn muốn khen thưởng?"
Thư Cẩn sững sờ.
Không biết nên nói gì.
Thẩm Nhất Lan nhìn Thư Cẩn đang mờ mịt trước mặt, thở dài: "Xin lỗi, gần đây tâm trạng tôi không tốt lắm. Em muốn phần thưởng gì?"
Chị ấy trông có vẻ như đang có vướng mắc gì đó trong lòng, nhưng lại không thể không dỗ dành Thư Cẩn.
Thư Cẩn không thích điều này.
Nàng sợ rằng Thẩm Nhất Lan coi mình như một đứa trẻ. Dù cho tất cả sự "cưng chiều" và cảm hứng sáng tạo của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-co-co-sieu-a-the-than-cua-ba-tong/3705038/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.