Bọn họ cũng tính là người yêu rồi nhỉ?
Chìm đắm trong cái hôn khiến Việt Phỉ cảm thấy hai người họ là một cặp tình nhân đã yêu nhau từ lâu.
Nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết đây là ảo giác của mình.
Cậu cũng không cho rằng bản thân có gì ưu điểm gì sáng giá để đáng được người khác thích cả.
Về phần Cố Nguy, cậu chỉ có thể chắc chắn rằng Cố Nguy cũng không có cảm giác gì với mình, nhưng nếu hắn có thích Việt Phỉ, thì liệu thích cậu bao nhiêu?
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cậu sẽ không có khả năng đưa người mình không thích tới nơi lãng mạn như vậy.
"Sao anh lại tìm ra chỗ này vậy?" Việt Phỉ dựa vào trong lòng ngực hắn, hỏi.
Cố Nguy nhớ lại, nói: "Khi còn nhỏ anh hai là người đầu tiên phát hiện ra chỗ này, anh ấy vốn định lén đưa Lục Lâm tới đây, sau đó bị anh cả phát hiện, sau đó anh cả đưa tôi đến đây. Hồi ban sáng lúc cùng Lâm Lỵ ông ấy nhắc tới việc đưa em tới đây, tôi mới chợt nhớ ra chỗ này."
Nghe vậy, Việt Phỉ im lặng ngồi thẳng dậy: "Ồ, vậy phải cảm ơn ông Lâm rồi, nếu không thì tôi không có cơ hội nhìn cảnh đẹp nên thơ như vậy."
Cố Nguy nhận ra có gì đó không đúng lắm, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, Việt Phỉ đã lướt qua hắn đi vào khoang thuyền.
"Ngoài này gió hơi lớn, chúng ta vào bên trong ngồi đi."
Quay lưng lại với Cố Nguy, Việt Phỉ lặng lẽ thở dài, may mà cậu không xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-beta-gia-thi-bi-can/1603505/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.