Vì công cuộc an ủi tin tức tố kéo dài trong vòng "10 phút" của Cố Nguy, đêm đó Việt Phỉ ngủ rất ngon, thậm chí cậu còn không mơ.
Ngày hôm sau, khi Việt Phỉ đi xuống phòng ăn ở tầng dưới thì thấy Cố Nguy đã ngồi vào bàn ăn sáng.
"Chào buổi sáng." Việt Phỉ chào hỏi.
Cố Nguy gật đầu: "Cũng không còn sớm lắm."
Việt Phỉ nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi, quá sớm thì có!
Ngồi xuống bàn ăn, trước khi Việt Phỉ kịp dọn bát đũa, đột nhiên Cố Nguy với tay múc đầy bát cháo đưa cho cậu.
"Cảm ơn anh." Việt Phỉ kinh ngạc, bình thường chỉ có cậu mới đưa đồ cho Cố Nguy như vậy.
Đặt cái bát trước mặt Việt Phỉ, Cố Nguy giả vờ lơ đãng hỏi: "Em có quên cái gì không?"
Việt Phỉ: "Hả?" Quên cái gì cơ?
Cố Nguy vươn tay ra, mở lòng bàn tay ra trước mắt cậu.
Việt Phỉ vẫn ngơ ngác: "Cái gì cơ?"
Cố Nguy nhìn cậu, không ngờ hắn ám chỉ đến mức như vậy, Việt Phỉ vẫn không hiểu.
"Quà sinh nhật." Hắn đành mặt dày nói thẳng.
Việt Phỉ chớp mắt, giả vờ ho khan: "Hôm qua tôi đã chuẩn bị mấy... thứ đó đó." Bóng bay được bày, bánh cũng được làm, thổi nến cũng thổi rồi. Không phải mấy cái đó là quà sao...?
Nghe vậy, Cố Nguy hơi sửng sốt, không ngờ là không có quà, rút tay về: "Ăn cơm thôi."
Mặc dù Cố Nguy không nói, nhưng Việt Phỉ vẫn cảm nhận được tin tức tố của đối phương hơi ủ rũ.
Việt Phỉ mím môi, cúi đầu yên lặng ăn cháo.
Cậu đã chuẩn bị mấy thứ này vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-beta-gia-thi-bi-can/1603496/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.