Rời khỏi khách sạn, hai người đi trở về Nam Loan Hương.
Thực ra vừa nãy Việt Phỉ không được ăn no, khi về đến nhà cũng nhớ tới buổi tối Cố Nguy hình như cũng không có thời gian ăn cơm, vì thế cậu nhấc chân lên trước hỏi: “Hình như chiều nay anh cũng không ăn cơm? Tôi đi nấu mì, ăn cùng nhau không?”
Cuối cùng Cố Nguy cũng nhận ra mình đã quên cái gì khi dẫn người đến buổi tiệc hôm nay.
“Cậu đói bụng không? Tôi kêu Đường Duyệt mang chút đồ ăn tới đây.”
Việt Phỉ: “Không cần không cần đâu, tôi tự nấu cũng được, anh có muốn ăn cùng không?”
Việt Phỉ hỏi hắn hoàn toàn là vì phép lịch sự,nhưng khi vào tai Cố Nguy, nó lại biến thành Việt Phỉ hy vọng ăn tối cùng hắn.
“Được.” Cố Nguy rất tự giác đến nhà ăn ngồi xuống, chờ Việt Phỉ đi nấu mì.
Thấy thế, Việt Phỉ sờ sờ cái mũi, đành đi một mình vào phòng bếp.
Vẫn là mì trứng, không đến mười lăm phút đã xong xuôi.
Cố Nguy nhìn nước dùng gần như trong suốt, do dự một chút rồi mới cầm đũa gắp.
Dưới ánh đèn, hai người giống như gia đình thật sự, ở dưới một mái hiên, ăn cùng nhau một bữa cơm trên cùng một chiếc bàn.
Cùng lúc đó ở Nam Loan Hương vào ban đêm, Cố Nguy nhớ tới đêm đó đã từng ngửi được mùi tin tức tố của Omega.
Đã xác nhận được Việt Phỉ không phải Omega, vậy chỉ còn lại có một khả năng……
Đêm đó Việt Phỉ ở trong phòng sử dụng vật nào đó chứa tin tức tố của Omega.
“Cậu có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-beta-gia-thi-bi-can/1603473/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.