Tối hôm sau, Việt Phỉ trở về nhà ở gần trường của Cố Nguy để ăn cơm.
Tới nơi, sau khi nhập mật khẩu vào nhà mà Đường Duyệt nói cho từ trước, Việt Phỉ nhìn thấy dì Trần quen thuộc.
“Cậu Việt trở lại rồi à.”
Dì Trần nhiệt tình chào hỏi cậu.
Việt Phỉ có chút bất ngờ: “Dì Trần, sao dì lại ở chỗ này, Nam Loan Hương bên kia làm sao bây giờ?”
Dì Trần: “Cậu ở chỗ này thì dì ở Nam Loan Hương làm gì? Đương nhiên là tới đây nấu cơm cho cậu ăn.”
Việt Phỉ: “Cố tổng đâu ạ?”
Dì Trần: “Trước giờ Cố tổng không ăn ở nhà.”
Việt Phỉ sửng sốt một chút: “Ra là vậy”
“Từ đầu thư ký Đường đã nói không cần chuẩn bị đồ ăn cho Cố tổng, dì tưởng Cố tổng hay đi xã giao vào buổi tối nên không về ăn cơm.” Dì Trần giải thích.
Việt Phỉ gật gật đầu, đối với việc Cố Nguy sắp xếp cho mình vẫn hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
Rõ ràng, việc dì Trần đến nấu nướng là do Cố Nguy cố ý chuẩn bị cho cậu.
Không hổ là người thừa kế của Cố gia, Việt Phỉ vẫn không thể tưởng tượng được.
Đây có phải là cách để tất cả các nhà tư bản thu phục tầng lớp nhân viên? Ngẫm lại về ông chủ trước của bản thân, đối với nhân viên bọn họ không phải áp bức thì vẫn là áp bức, khó trách việc làm ăn vẫn luôn không phát triển..
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Việt Phỉ đã phân tích được vô số kịch bản có thể xảy ra.
Xem ra bữa cơm cuối tuần này cậu phải chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-beta-gia-thi-bi-can/1603467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.