Chương trước
Chương sau
Dáng vẻ không nói không rằng, ngược lại còn chọc ba Nguyễn giận hơn.

“Được, tốt tốt tốt!” Ngực ba Nguyễn phập phồng, trông như giận đến mức run cả ngón tay: “Nguyễn Thần Hiên, bây giờ cánh mày cứng rồi, có thể chống đối nên không muốn nghe dạy bảo phải không! Mày đừng quên rốt cuộc cổ phần ở trong tay ai, tao muốn kéo mày xuống thì sẽ làm được, đến lúc đấy để xem mày có thể bảo vệ bạn gái nhỏ của mày nữa không!”

Ba Nguyễn quát tháo, nhưng vẫn không nhịn được đá một đá vào chân ghế sofa cho hả giận, cuối cùng lạnh lùng đe dọa: “Nếu mày nghiêm túc đi coi mắt, tìm bạn gái đính hôn, tao sẽ không làm gì con bé kia hết, nếu không… tốt nhất là mày bảo vệ nó kỹ một chút đi!”

Nói xong, ba Nguyễn đá đổ chiếc bàn uống trà nhỏ, rồi bước lên lầu trong tiếng đổ vỡ đinh tai.

Mẹ Nguyễn không ngờ cuối cùng lại cãi nhau lớn như vậy, rốt cuộc bà vẫn tiếc con trai, ra sức van xin: “Thần Hiên, Thần Hiên, con đừng giận ba được không? Có những ả đàn bà dùng thủ đoạn để quyến rũ con, mấy ả đó thật ra chỉ nhắm đến tiền của con, muốn được gả vào nhà giàu mà thôi.”

“…Con nghe lời mẹ, đi xin lỗi ba rồi chia tay con bé kia được không? Nếu con thật sự mất chức tổng tài Nguyễn gia, thì sau này con làm thế nào? Coi như mẹ xin con, đi xin lỗi ba đi.”

Nguyễn Thần Hiên vỗ vai mẹ trấn an: “Đừng lo, con sẽ nghĩ cách.”

“Con còn nghĩ ra được cách gì hả! Ba con nắm cổ phần nhiều nhất, con…”

“Sẽ có cách!” Nguyễn Thần Hiên nhàn nhạt nói: “Con rất ghét cuộc sống bị điều khiển.”

“Con… không muốn chia tay cô ấy.”

Mẹ Nguyễn cao giọng khóc lóc: “Nghiệp chướng a, con bị con hồ ly tinh ấy mê mẩn rồi, ngay cả gia đình con cũng không cần sao?”

Nguyễn Thần Hiên đỡ mẹ: “Mẹ đừng lo, chỉ cần con có đủ quyền lực là có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề, chờ con, sẽ không lâu quá đâu.”



Mẹ Nguyễn: “Con không thắng được ba con đâu, con căn bản không có khả năng chống lại ông ấy…”

“Nhưng con vẫn phải thử một lần!” Nguyễn Thần Hiên kiên định nói, cuối cùng lại thấp giọng: “Mẹ, thật xin lỗi, để mẹ đau lòng như vậy, mấy ngày này con sẽ không về đây để chọc mọi người phiền lòng, tạm biệt.”

Nói xong, y xoay người đi thẳng.

Một màn hài kịch tới cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn, trong phòng khách lộn xộn chỉ còn mẹ Nguyễn khóc thầm, bà lau nước mắt, hung dữ suy nghĩ: Bà phải nhìn một chút cái loại hồ ly tinh như thế nào lại có thể mê hoặc con bà thành như vậy!

Tất cả mọi người đều không phát hiện, một cái máy quay phim lỗ kim ở trong góc đang yên lặng, thật thà thu tất cả hình ảnh rồi truyền trở về cho chủ nó —

Cảnh Nhất Thành nhấn nút pause, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ.

Ước chừng qua nửa tiếng, ngay lúc thủ hạ cho rằng hắn đã ngủ, đối phương đột nhiên mở mắt, ánh mắt thâm trầm sắc bén trấn tĩnh, không có chút nào buồn ngủ.

Hắn cầm điện thoại di động trên bàn lên, tìm trong đống notes được số điện thoại của chủ tịch Chu, nhắn sang mấy dòng: “Hy vọng lời hứa ông làm đám hỏi với Nguyễn gia có thể nhanh chóng hoàn thành.”

Đối phương trả lời: “Tiên sinh yên tâm.”

Cảnh Nhất Thành nhếch môi hài lòng, chiếc điện thoại màu đen xoay xoay trong tay hai vòng rồi được cất vào túi.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.





Đêm khuya yên lặng che giấu tất cả dục vọng cùng suy nghĩ của mọi người, kẻ duy nhất thật sự ngủ say, chắc chỉ có Hứa Thừa Hạo.

Sáng sớm, đồng hồ sinh học bảy năm trời ép anh tỉnh giấc, Hứa Thừa Hạo mơ màng ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa xuống giường đi rửa mặt theo thói quen.

Tay đặt lên tay nắm cửa lạnh lẽo, Hứa Thừa Hạo mới đột nhiên tỉnh táo, nhìn cánh cửa trước mặt một hồi lâu, cuối cùng anh cúi đầu thở dài, lại một lần nữa ngã xuống giường, trùm chăn lên đầu.

Anh quên mất mình đã xuyên vào sách…

Suy nghĩ và hành động lúc nãy đều hoàn toàn là thói quen trong tiềm thức tạo thành, thậm chí anh còn mơ mơ màng màng cảm thấy mình ngửi được mùi thịt của tiệm bánh bao dưới lầu…

Hửm?

Mùi thịt?

Hứa Thừa Hạo bật dậy, cẩn thận ngửi một cái – không phải ảo giác, thật sự có mùi thơm bánh bao thịt!

Ý nghĩ chạy qua đầu một lần nữa, Hứa Thừa Hạo bỗng nhớ tới nam phụ là đại thiếu gia Hứa gia, từ nhỏ được chăm sóc như công tử nhà quyền quý, dù đang ở một mình, nhưng sinh hoạt thường ngày vẫn có người giúp việc chăm sóc, vậy nên ngoài kia là có người giúp việc nấu ăn?

Hứa Thừa Hạo vuốt tóc, lại xuống giường đi rửa mặt thay quần áo, lúc mở cửa phòng, mùi đồ ăn truyền từ bếp ra lại càng thơm hơn, làm cái dạ dày rỗng của anh sôi ùng ục.

— Nguyên chủ biết nữ chính bị nam chính bắt đi hồi chiều hôm qua, sau đấy đuổi theo, suy nghĩ cách cứu nữ chính, hoàn toàn chưa ăn miếng cơm nào. Tối hôm qua thì anh bận suy nghĩ nhiều chuyện, cũng không để ý, sau lại ngủ thẳng đến bây giờ, lúc này ngửi được mùi đồ ăn mới thấy dạ dày khó chịu.

Đi vào phòng ăn nhìn một cái, trên bàn là bữa sáng đúng kiểu Trung Quốc, cháo trắng thịt nạc rải hành lá cắt nhỏ, bánh bao thịt mùi thơm nức có thể ngửi thấy từ xa, mấy đĩa dưa muối nhỏ cùng trứng tráng mới ra lò, rất phong phú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.