Sau khi áo của Vương Anh bị cởi bỏ, lộ ra nửa thân trên cân đối và xinh đẹp, Vương Mông híp mắt lại, xoay người cậu, để cậu mặt hướng vào tường.
Vương Anh lúc này không có tri giác, cơ thể run lên từng đợt như thể đối mặt với nguy hiểm cực độ. Trên khuôn mặt xinh đẹp đã thấm đẫm nước mắt, nước mắt che đi tầm nhìn, cậu chỉ thấy được hư không trắng xoá.
Vương Mông không để tâm đến cảm xúc của cậu. Y vẫn treo nụ cười nhàn nhạt trên môi, bàn tay thon dài nâng lên chậm rãi vuốt ve lên hình xăm đỏ tươi ở gần vai trái của cậu.
Lữ Trúc Nguyên.
Ba chữ này chính là tự tay y xăm lên để đánh dấu Vương Anh. Đây là tên của y, là tên thật chứ không phải tên của cha mẹ nuôi. Có hình xăm này, đời này, kiếp này cậu chính là chó của y, chỉ của một mình y!
Yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, y cảm giác cổ họng khô khốc, cần phải được giải khát. Vì thế y cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên hình xăm đỏ chói kia, sau đó không chút do dự cắn mạnh.
"Áaa!!!" Cậu hét lên một tiếng vì đau đớn, thần trí cuối cùng cũng quay trở lại.
Cậu giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Vương Mông vẫn ghì chặt cậu, tham lam nhấm nháp vị máu tươi ngọt ngào.
Cả người Vương Anh căng chặt, lại vì âm thanh **** *** phía sau mà tức đến mức hai mắt đỏ bưng, bên trong ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ. Nhưng cả người cậu đều bị ghì chặt, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-tra-cong/2857304/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.