*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MegBình thường Ninh Hoàn đều dậy khá muộn, Mộ Cẩm Ngọc thấy y ngủ say như thế thì cũng không muốn tỉnh, mùa đông ai mà chả thích nằm trên giường chứ.
Tới khi Ninh Hoàn tỉnh hẳn thì mặt trời đã lên cao.
Y lười biếng mở mắt, buông cánh tay đang ôm ra rồi xoay người lại: “Sao Thái tử điện hạ lại ngủ thẳng tới khi bình minh vậy?”
“Không thế thì sao?” Cánh tay Mộ Cẩm Ngọc tự dưng không bị đè ép nữa, trong lòng cũng hẫng một chút, hắn thấy Ninh Hoàn vừa tỉnh lại đã quay lưng về phía mình thì hơi cáu kỉnh, “Bây giờ cơ thể cô yếu ớt, là người bệnh đang có trọng thương đấy.”
Mộ Cẩm Ngọc trong cuốn sách mà Ninh Hoàn đọc là một bạo quân chăm chỉ cần mẫn, trời chưa sáng đã phải rời giường đi giết người rồi, đôi khi bệnh điên tái phát thì giết cả ngày mới xong, những lúc không chém giết thì hẳn là tới hậu cung tìm phi tử để giải quyết tinh lực dư thừa… Mà cũng không cần phải nhắc tới hắn của phần cuối sách, chỉ giai đoạn đầu thôi Mộ Cẩm Ngọc cũng đã dậy sớm để luyện võ cùng cưỡi ngựa bắn cung, không thì xem binh thư tập viết chữ, hành động như kiểu ăn vạ không xuống giường nổi đúng là rất hiếm thấy.
Y xoay người lại ngủ thêm một khắc[1].
[1]
Mộ Cẩm Ngọc nhìn bóng lưng Ninh Hoàn, trong lòng càng nghĩ càng cáu, bắt đầu cười lạnh liên tục. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-bach-lien-thai-tu-phi/872068/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.