Lúc Tiết Cảnh Lam nhìn thấy người trong bức họa, sửng sốt chớp mắt một cái, mặc dù trên mặt hắn còn treo nụ cười bỡn cợt, nhưng tay lại ngẩn ngơ buông lỏng.
Chén sữa đậu nành vốn dĩ bị hắn cầm ở trong tay chảy ra ngoài.
Nhưng A Huyền đang đoan chính ngồi ở trên bàn mau tay nhanh mắt, móng vuốt vươn ra nâng chén sữa đậu nành, sau đó nhét nó trở lại trong tay Tiết Cảnh Lam.
Tiết Cảnh Lam ở trước ánh mắt tò mò của Dung Chân cúi đầu, thuận thế uống một ngụm sữa đậu nành.
“Khá xinh đẹp.” Hắn như là vô cùng thuận theo trào lưu Tu chân giới nhẹ nhàng nói, “Bức họa thật lưu hành, ta trong thư phòng cũng có một bức.”
“Con đã nói không có gì rồi.” Dung Chân lầm bầm lầu bầu, thu bức họa lại, “Dù sao chúng ta sẽ lập tức nhìn thấy chân nhân ở tông môn đại bỉ thôi, hẳn là có thể xa xa mà nhìn nàng một cái?”
“Có thể.” Tiết Cảnh Lam cúi đầu uống sữa đậu nành, thanh âm trầm thấp.
“Nguyệt Chi Vực có rất nhiều tu sĩ đều thích nàng, bất luận nam nữ, sư phụ, người có phải cũng thích nàng hay không?” Dung Chân lúc này đảo khách thành chủ, bắt đầu bát quái chuyện tình cảm của Tiết Cảnh Lam.
Tiết Cảnh Lam bị sặc một ngụm sữa đậu nành, thanh âm mơ hồ không rõ: “Không thích.”
“Hả?” Dung Chân hồ nghi mà hỏi trở về một câu.
“Bảy ngày tiếp theo ta đi Hà Loan Tông, thiết trí sân tỷ thí luyện tập ở nơi đó.” Tiết Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tuy-tien-thom-meo-se-xay-ra-chuyen-lon/3708174/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.