Trưởng lão râu bạc trắng của Đan Tiêu Môn đầu tiên là nâng Tư Hàn dậy, rồi sau đó lập tức giấu thần sắc nôn nóng trong mắt đi, khôi phục uy nghiêm như trước.
Làm xong những việc này mới lấy con mắt nhìn Dung Chân.
Ông ta tên là Đàm Bá Dực - trưởng lão đời đầu của Đan Tiêu Môn có tư lịch sâu nhất, tu vi đã đến Nguyên Anh, coi khinh Dung Chân một vị đệ tử mới vừa tới Luyện Khí như vậy là hết sức bình thường.
“Cổ điêu này……” Đàm Bá Dực nhíu mày, ông ta xoa xoa râu bạc trắng của mình, “Đã bị Thiên Lam Môn các ngươi thu phục?”
“Đúng vậy.” Dung Chân ngồi xổm xuống dưới, bế A Huyền lên trên mặt đất, thời điểm cúi người thì nhíu mày, nàng không thích thái độ của vị lão nhân râu bạc trắng này, quá cao cao tại thượng, làm cho người khác cảm giác không thoải mái.
“Thiên Lam Môn các ngươi……” Vì sao tùy ý dung túng cho yêu thú trông coi sơn môn đả thương người?
Nửa câu sau Đàm Bá Dực không dám nói ra, bởi vì ông ta nghĩ tới Tiết Cảnh Lam khi đến Đan Hà Môn làm khách , chớp mắt cả người lượn lờ kiếm ý.
Tu sĩ Nguyệt Chi Vực pháp thuật mềm như bông, sợ hãi nhất kiếm tu, mà Tiết Cảnh Lam trùng hợp chính là một vị kiếm tu tu vi thâm hậu hiếm thấy.
Đàm Bá Dực là người thông minh, có Tiết Cảnh Lam, ông ta không dám tìm phiền toái.
Nếu là tông môn khác, hiện tại nhất định phải trả đũa, an bày cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tuy-tien-thom-meo-se-xay-ra-chuyen-lon/3631287/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.