Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh vô cùng bất lực, tay gõ cửa của Hác Mộc ngừng lại, trong lòng có hơi buồn phiền.
Bên trong phòng vú Trương an ủi: "Bà chủ làm rất tốt, cậu Mộc là đứa trẻ hiểu chuyện, cậu sẽ hiểu mà."
Giang Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn vú Trương một cái, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy, tôi còn nói mấy lời này làm gì?"
Bà cầm sữa uống một hơi cạn sạch, đưa ly cho vú Trương nói: "Đi đi, vú Trương đi nghỉ ngơi đi."
"...... Dạ."
Vú Trương lên tiếng, quay người ra khỏi phòng, đi ra ngoài cửa gặp phải Hác Mộc đang đứng bên ngoài, lập tức sửng sốt một chút: "Cậu...... Cậu Mộc?"
Hác Mộc thấp giọng gọi một tiếng: "Vú Trương."
"......"
Vú Trương vô thức quay đầu nhìn người trên ghế salon, Giang Chi nghe thấy âm thanh đã ngẩng đầu lên, hơi trừng mắt biểu hiện sự kinh ngạc của bà.
Hác Mộc nói với người trước mặt: "Vú Trương, con nói chuyện với mẹ con một chút."
Vú Trương nhanh chóng phản ứng lại, luôn miệng nói: "Được, được."
Bà bước ra ngoài đóng cửa lại cho hai người, Giang Chi nhìn Hác Mộc đi lại gần mình, lấy lại bình tĩnh nói: "Sao lại về rồi?"
Hác Mộc nói: "Lúc trước nói về chuyện đó, suy nghĩ kỹ con thấy vẫn nên nói với mẹ."
"......"
Hác Mộc ngồi xuống cạnh bà, nhìn điện thoại bị bà tùy tiện ném lên ghế, nói nhỏ: "Gọi điện thoại cho cha con sao?"
Giang Chi gật đầu nói: "Ừ, không bắt máy."
Hác Mộc nói: "Nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tui-bi-ke-thu-dau-hieu/1956697/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.