Chương trước
Chương sau
Tư thế như vậy...... Rất mập mờ, nhưng lại rất ấm áp, cho người ta một loại cảm giác thỏa mãn vì được dựa dẫm.

Hác Mộc im lặng một lúc, chần chừ đưa tay đặt lên sau ót của Lộ Chiêu Hành: "Bây giờ anh có thể đi được không?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Không thể."

"......"

Không đi được thì phải làm sao bây giờ?

Tìm người khiêng ra ngoài? Hình như có hơi khó coi.

"Alpha lúc kỳ dịch cảm thì chân cũng mềm nhũn hả?"

Lộ Chiêu Hành: "......"

Hắn đột nhiên từ trên người Hác Mộc ngẩng đầu, thấy một gương mặt đang lo lắng nhìn mình.

Hác Mộc từ trên cao nhìn xuống, không hiểu ánh mắt của Lộ Chiêu Hành, cậu đang muốn hỏi thì bỗng nhiên cơ thể nặng xuống, sau đầu gối như bị cái gì đó đỡ lấy, hai chân câu bất giác co lại, cả người ngã ngồi xuống dưới, bởi vì mất đi trọng lực, bàn tay đặt trên ót Lộ Chiêu Hành theo bản năng vòng chặt lấy cổ hắn, bờ mông sát vào đùi Lộ Chiêu Hành, tư thế hai người...... Cực kỳ rất giống cậu đang ôm ấp yêu thương!

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Lộ Chiêu Hành: "Mềm nhũn sao?"

"......"

Hác Mộc không kịp đề phòng đỏ mặt.

Cậu ngồi sát bên đùi Lộ Chiêu Hành, nhón chân cố gắng đứng dậy, lại nghe Lộ Chiêu Hành nói: "Không phải muốn giúp anh sao?"

Cơ thể Hác Mộc cứng lại: "Anh...... tự anh đi được mà."

Câu chữ về kiến thức sinh lý được bổ túc lúc trước tự nhiên hiện ra trong đầu, Alpha trong kỳ mẫn cảm khát vọng Omega, đánh dấu vĩnh viễn tốn rất nhiều sức lực, làm sao chân mềm nhũn được?

Một bên cậu cảm thấy mình hiểu sai ý, một bên lại thấy Lộ Chiêu Hành đang trêu chọc mình, trong lòng có hơi phức tạp.

Lộ Chiêu Hành nói: "Bây giờ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến người khác."

Alpha trong kỳ mẫn cảm không thể khống chế tin tức tố của mình, tin tức tố phóng ra thường mang theo áp chế và bài xích, hơn nữa Lộ Chiêu Hành có hào quang nhân vật chính, bình thường Omega và Alpha cũng không chịu nổi tin tức tố của hắn.

Cho nên hắn nói bây giờ không thể đi chứ không phải không thể đi.

Cơ thể Hác Mộc bình tĩnh lại: "Em phải làm gì?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Anh cắn em được không?"

Hắn ghé sát vào tai cậu, Hác Mộc run lên vì hơi thở nóng bỏng của hắn, rất dứt khoát nghiêng đầu, đem tuyến thể đến bên miệng Lộ Chiêu Hành.

Nhìn thấy một làn da trắng nuột ở trước mắt, Lộ Chiêu Hành chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, tơ máu trong mắt rõ ràng hơn, hắn nói giọng khàn khàn: "Phóng tin tức tố đi."

Hác Mộc khẩn trương từ từ nhắm hai mắt lại, đang chờ hắn cắn một cái, bất ngờ nghe được một câu như vậy, mở to mắt quay đầu nhìn Lộ Chiêu Hành nói: "Phóng như thế nào?"

"......"

Lộ Chiêu Hành ngẩn ra: "Em không biết phóng tin tức tố à?"

"Em......"

Ở trong thế giới này, A và O phóng tin tức tố là bản năng, giống như cử động tay chân mới sinh ra đã có, nhưng sau khi Hác Mộc xuyên đến, phóng tin tức tố cũng là bị động, muốn cậu phóng ra, cậu thật sự không biết.

Cậu có hơi lo, như thế này có phải cậu đã để lộ sơ hở rồi không?

Cậu thấp thỏm nhìn Lộ Chiêu Hành, không ngờ Lộ Chiêu Hành cười cười với cậu, tiến đến gần nói: "Anh giúp em nhé?"

Đang muốn hỏi giúp thế nào, xung quanh cậu đã bị tin tức tố của Lộ Chiêu Hành bao trùm, giống như có xiềng xích vô hình vây ép cậu mãnh liệt, đồng thời có một bàn tay đưa vào, không có trở ngại gì dán lên trước người cậu, Hác Mộc mạnh mẽ trừng mắt, cơ thể cứng đờ, vô thức muốn phản kháng.

Lộ Chiêu Hành giống như ác ma dụ dỗ cậu: "Cắn em thì em sẽ mất sức, em hy vọng anh bế em ra ngoài sao?"

"......"

Cậu quên mất truyền tin tức tố khi dấu hiệu tạm thời sẽ có "tác dụng phụ" rất lớn.

Nếu như cậu bị Lộ Chiêu Hành bế ra khỏi đoàn phim, một giây sau trực tiếp lên hot search luôn!

Nhưng mà nếu không cắn...... Cái cách phóng ra tin tức tố để hỗ trợ này cũng quá...... Quá......

Khuôn mặt cậu đỏ như trái cà chua.

Cơ thể sau khi bị Lộ Chiêu Hành đánh dấu mẫn cảm quá mức, Omega không hề có sức chống cự đối với sự đụng chạm của Alpha, Hác Mộc cơ bản không kìm được âm thanh phát ra từ cổ họng mình, nép trong lòng Lộ Chiêu Hành thở dốc.

Tiểu La vẫn đang tận tụy trông coi ngoài cửa, không có ám hiệu cậu ta cũng không xông vào.

Có điều thi thoảng nghe thấy vài tiếng dỗ dành, vài tiếng nức nở, tư vị bị ép nghe góc tường này khiến trong lòng Tiểu La rất phức tạp.

Trấn an tin tức tố kéo dài mười mấy phút mới kết thúc, trong trong phòng nghỉ, tin tức tố của Omega cũng không nồng bằng của Alpha, mùi bạch đàn và hoa quế hòa quyện vào nhau, hai mùi hương hoàn toàn khác biệt vậy mà lại vô cùng hài hòa.

Hác Mộc nhũn ra ngồi ở trong lòng Lộ Chiêu Hành, trong lòng tức giận không thôi.

Cmn thà rằng truyền tin tức tố trực tiếp luôn đi!

Gặm thì cũng gặm, mềm nhũn thì cũng mềm nhũn, còn bị chiếm tiện nghi.

Nơi bị chạm vào trên cơ thể còn đang nóng, mặt cậu nóng đến muốn bốc cháy, hộc máu hơn nữa là, cái Lộ Chiêu Hành gọi là "hỗ trợ" là để cho cậu động tình, cậu thật sự động rồi, cả tin tức tố cũng không thu về được!

Vẻ mặt cậu rầu rĩ: "Phải làm sao bây giờ?"

Lộ Chiêu Hành dời tay xuống: "Anh giúp em."

Hác Mộc đẩy bàn tay đang kéo lưng quần của mình ra, phòng thủ ở ranh giới cuối cùng: "Em nói tin tức tố kìa."

Cả phòng đầy tin tức tố, sau khi hai người rời đi nếu có nhân viên công tác đến, ngửi thấy tin tức tố thì cũng đoán được chuyện gì xảy ra trong phòng nghỉ!

Tâm trạng Lộ Chiêu Hành vô cùng tốt, thân mật hôn lên cổ Hác Mộc một cái: "Em sợ bị người khác biết sao?"

Hác Mộc: "Anh đường đường là ảnh đế, lúc trong kỳ mẫn cảm lại cùng một Omega là em làm loạn trong phòng nghỉ, bị người ta phát hiện anh không sợ à?"

Lộ Chiêu Hành ngẩn người, "Em sợ cái này hả?"

"Bằng không thì sợ cái gì nữa?"

Thế giới này hôn nhân AO là hợp pháp, cũng không sợ công khai ra ngoài phải không?

Khóe môi Lộ Chiêu Hành cong lên khó kìm lại được: "Vậy em nói xem chúng ta làm loạn thế nào?"

Hác Mộc: "......"

Hô hấp Hác Mộc trì trệ, nhấc chân muốn đứng dậy: "Em đi về......"

Nhưng cậu không thể, eo bị người ta giữ lấy.

Lộ Chiêu Hành đem đầu đặt lên vai cậu, im lặng một lúc rồi nói: "Em đến tìm anh anh vui lắm."

"......"

"Sao em lại đến đây?"

Hỏi câu này, con ngươi trong suốt của Hác Mộc lóe lên, không được tự nhiên nói: "Anh...... Anh cứ coi như tin tức tố trên quần áo của anh không đủ cho em đi."

Lộ Chiêu Hành không nhịn được bật cười thành tiếng, nhưng không phải cười trêu chọc mà xuất phát từ nội tâm vui vẻ.

Trên đường trở về, khi vừa mới lên xe, Lộ Chiêu Hành nắm chặt lấy tay Hác Mộc trong tay.

Vành tai Hác Mộc đỏ ửng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ phản chiếu gương mặt cười miếng chi của Lộ Chiêu Hành, ánh mắt hai người không giao nhau, trong lòng lại có thứ gì đó đang thay đổi.

Đột nhiên trong xe có tiếng chuông vang lên, hai người đồng thời kinh ngạc, Hác Mộc cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thoáng qua tên người gọi, nhấn nghe: "Alo, mẹ."

Giọng nói ôn hòa của Giang Chi truyền từ đầu dây bên kia truyền tới.

Hác Mộc nghe xong nhíu nhíu mày: "Ngày kia trở về ạ?"

Cậu vô thức nhìn về phía Lộ Chiêu Hành, người đang nắm tay cậu siết chặt tay hơn nữa.

Hác Mộc bất đắc dĩ nắm lại tay hắn: "Ngày kia...... Ngày kia con bận rồi, chắc là không về được, cha con rất vất vả mới về được một lần, con không quấy rầy thế giới của hai người đâu."

Bên kia giận dữ dạy dỗ cậu hai câu, Hác Mộc ngượng ngùng ứng phó.

Giang Chi lại nói: "Con không về cũng được, nhưng nhớ phải đi bệnh viện tái khám, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe có biết không?"

Hác Mộc có hơi do dự: "Khi nào thì tái khám?"

"Ba ngày sau."

Hác Mộc: "......"

Sao mấy cái này đến dồn dập vậy!

Cậu không muốn để Giang Chi lo lắng, đồng ý trước, cúp điện thoại nhìn về phía Lộ Chiêu Hành nói: "Em chỉ......"

"Dì nói đúng đấy." Lộ Chiêu Hành nhìn cậu nói: "Sức khỏe quan trọng."

Hác Mộc ngẩn người, thầm nghĩ sức khỏe của anh cũng rất quan trọng đó.

"Trễ mấy ngày cũng không sao đâu."

Cậu muốn chờ kỳ mẫn cảm của Lộ Chiêu Hành kết thúc.

Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Lộ Chiêu Hành hiểu ý cậu, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Hai người ngồi ghế sau đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Trở về biệt thự, ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm, cảm xúc của Lộ Chiêu Hành coi như ổn định, chỉ là càng thích kề cận Hác Mộc hơn so với mọi ngày, ngay cả chơi game hai người cũng dính sát vào nhau trên sofa.

Lúc đầu Bốn Chín còn lo lắng, dần dần an tâm, cuối cùng trực tiếp xem như không thấy.

Đó giờ cậu ta không biết anh Lộ của mình còn có thuộc tính dính người như vậy.

Hác Mộc cũng rất đau đầu.

Buổi tối trở về phòng ngủ, Lộ Chiêu Hành đi đến trước cửa phòng tắm còn quay đầu nhìn cậu nói: "Thật sự không tắm chung sao?"

Hác Mộc cương quyết lắc đầu.

Trong ánh mắt Lộ Chiêu Hành không che giấu được sự mất mát.

Rất vất vả mới khiến hắn đi tắm rửa, Hác Mộc thở dài một hơi thật mạnh.

Kỳ mẫn cảm gì chứ? Nóng nảy dễ giận đâu? Lo âu phiền muộn đâu? Đột nhiên gia tăng độ dính người như vậy là sao?

Nhân lúc rảnh rỗi khi Lộ Chiêu Hành tắm rửa, Hác Mộc đi đến cửa sổ sát sàn gọi điện thoại cho Giang Hàn Dật, nói về kỳ mẫn cảm của Lộ Chiêu Hành.

"...... Đến kỳ mẫn cảm anh vượt qua thế nào?"

Giang Hàn Dật cơ bản không nghe cậu hỏi gì, lập tức lĩnh hội được nội dung cuộc gọi: "Lộ Chiêu Hành đến kỳ mẫn cảm à?"

Hác Mộc mất tự nhiên trả lời.

Giang Hàn Dật kinh ngạc nói: "Bây giờ tụi bây đang ở chung với nhau?"

Hác Mộc nhìn về phía phòng tắm: "Ừm, anh ấy đang tắm."

"......"

Giọng điệu Giang Hàn Dật có hơi phức tạp: "Vậy hai đứa sẽ...... Chuyện đó?"

Hác Mộc cau mày nói: "Chuyện đó là chuyện gì?"

"Làm tình đó, còn có chuyện gì được nữa."

Hác Mộc nghẹn một hơi, trong nháy mắt mặt đỏ chót nói: "Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Sao em có thể cùng anh ấy......"

Cậu ngừng nói lại.

Hình như bọn họ đã làm, đã làm rồi.

Đột nhiên cậu im lặng, Giang Hàn Dật nói: "Vậy tình huống của tụi mày bây giờ là sao? Trước đó có chuẩn bị chưa?"

Hác Mộc tức giận nói: "Chuẩn bị cái quần ấy."

Lần này Giang Hàn Dật thật sự khiếp sợ: "Cho nên Lộ Chiêu Hành không làm cái gì hết?"

"Anh ấy phải làm gì?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tao tôn cậu ta lên làm hảo hán."

Hác Mộc: "......"

Thật ra không phải Hác Mộc không hiểu ý anh, nhưng giữa cậu và Lộ Chiêu Hành không minh bạch, bây giờ sao có thể làm gì?

Cậu do dự hỏi: "Kỳ mẫn cảm của Alpha có cách nào ngoài cách đánh dấu không?"

Giang Hàn Dật nói: "Đánh nhau tính không?"

"......"

"Hoặc là soi mói?"

"Soi mói? Soi mói cái gì?"

"Soi mói người khác." Giang Hàn Dật tựa hồ rất đắc ý: "Người ngứa mắt không vui thì mình thấy vui."

Người nhìn ngứa mắt?

Hác Mộc nhíu mày.

Lộ Chiêu Hành có người nhìn ngứa mắt sao?

Sớm chiều sống chung một tháng, cậu nghĩ mình đã hiểu Lộ Chiêu Hành, nhưng hình như cậu không hiểu gì cả, "bạn đời hợp pháp" như cậu mà nói hình như rất thất bại.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, sau khi kết thúc cuộc gọi với Giang Hàn Dật, Hác Mộc lên trình duyệt tìm hiểu thêm thông tin về Lộ Chiêu Hành.

Lộ Chiêu Hành trên internet rất sạch sẽ, ngoại trừ nghi ngờ thân phận con riêng của hắn ra, gần như không có tư liệu xấu về hắn.

Hác Mộc nhìn màn hình một lúc, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nhập mấy chữ Hác Mộc Lộ Chiêu Hành lên khung tìm kiếm.

Trên bách khoa hiện lên hai người là đối tác, thấy hai chữ đối tác Hác Mộc bật cười.

Bọn họ chẳng qua chỉ diễn chung một bộ phim, còn không phải là vai chính thì sao tính là đối tác được?

Đang định kéo xuống thì ở phía dưới "đối tác" có một hàng chữ nhỏ hấp dẫn sự chú ý của cậu -- Tác phẩm hợp tác: 《 Thu Đi Xuân Đến 》

Hác Mộc nhìn chằm chằm.

Cậu và Lộ Chiêu Hành đã hợp tác một bộ phim như thế từ lúc nào vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.