Sau khi tan học, Dư Thiến nóng lòng muốn kéo Giang Chính ra ngoài, hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt chế giễu của đám bạn cùng phòng.
"Tiểu Ngư Nhi, sao em lại đi gấp như vậy? Anh còn muốn mời bạn cùng phòng của em đi ăn tối?" Giang Chính cảm thấy Dư Thiến càng ngày càng dễ mắc cỡ, rõ ràng đêm hôm đó còn táo bạo hôn anh như vậy.
"Anh còn nói, khi ở bên ngoài tay anh có thể yên phận một chút không, đừng có cứ sờ lung tung." Dư Thiến hung hăng trừng mắt nhìn Giang Chính.
Người này giống như có chứng tăng động, trong lớp cứ hay chọc vào eo cô hoặc bóp tay cô, làm cô rõ ràng đang nghe về lịch sử phật giáo, mà cứ có cảm giác tội lỗi.
"Vậy khi không có người thì có thể sờ à?" Giang Chính dường như thầm hiểu ý ngoài của Dư Thiến.
Dư Thiến nhất thời giận đến ngột ngạt, lại trừng mắt nhìn anh, nhưng không có mở miệng phản bác.
Giang Chính đột nhiên như phát hiện ra đại lục mới, nụ cười trên mặt sáng lạn như đi làm thay cho ông mặt trời.
"Tiểu Ngư Nhi, đợi khi kỳ nghỉ, chúng ta cùng nhau đi du lịch đi."
Vẫn còn hơn mười ngày nữa là tới ngày lễ rồi, Giang Chính nóng lòng muốn đi du lịch đơn độc hai người.
"Không được, em phải trở về thành Giang Thành một chuyến." Dư Thiến vội vàng lắc đầu, năm ngoái đám người Tề Ngọc đã tới thăm cô, năm nay cô phải đi thăm họ.
"Vậy chúng ta cùng đi Giang thành rồi đi chơi ở những nơi khác, được không?"
Giang Chính vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tro-thanh-em-ke-nam-chinh/1060028/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.