Giang Chính đang định lên xe của nhà anh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe bên cạnh, anh hơi nhướng mày, không chút do dự đóng cửa xe lại, đi về phía cửa xe bên cạnh.
"Ồ, đổi xe, hay là cải trang lại xe vậy." Giang Chính mặt mũi tràn đầy hứng thú, "A Minh, không phải cậu nói chiếc xe này quá khoe khoang, nên không bao giờ ngồi sao? Tại sao hôm nay cậu lại nhớ đến nó vậy?"
"Không gian chiếc xe này rộng, tiện cho ba người." Bạch Khải Minh trả lời ngắn gọn.
"Vậy à.." Giang Chính nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó thập phần tự giác kéo cửa xe ngồi vào, "Xe này phía sau có bốn chỗ ngồi, thêm mình nữa chắc cũng không quá nhiều nhỉ."
Bạch Khải Minh cạn lời nhìn Giang Chính ngồi vào một cách thuần thục, bức rức một hồi, thì cũng để mặc hành động của cậu ta, dù gì cũng có 1 bóng đèn thêm một bóng nữa cũng không khác biệt gì, chỉ là một cái sáng hơn, một cái tối hơn.
Lâm Niệm Niệm kéo Dư Thiến ngồi vào cùng, Dư Thiến dựa vào lưng ghế, thoải mái thở nhẹ một hơi, chiếc xe này thích sự quá thích hợp cho việc ngủ bù trên đường đến trường.
Dư Thiến nghĩ như vậy, đột nhiệt cảm thấy mí mắt cô hơi nặng.
Trời mới biết hai ngày nay cô rời giường cực khổ cỡ nào, mỗi lần đều phải đặt trước ba cái chuông báo thức mới có thể kêu dậy cô, nghĩ đến những ngày như vậy vẫn còn kéo dài một năm, Dư Thiến không khỏi than dài.
"Niệm Niệm, mình ngủ chút đây, tới rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tro-thanh-em-ke-nam-chinh/1059995/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.