Sáng sớm hôm sau, trước lúc rạng đông, Tống Thừa đã giống như ong mật nhỏ cần cù gọi mọi người dậy, Trần Nghiêu là nạn nhân đầu tiên nửa ngồi trên giường nhìn thoáng qua điện thoại sau đó nhướng mắt nhìn cậu, "Cậu tốt nhất nói cho tôi biết lý do chính đáng để đánh thức tôi lúc năm giờ sáng, nếu không tôi sẽ cho cậu biết vì sao hoa lại có màu đỏ!"
Tống Thừa chớp chớp đôi mắt to vô tội của mình, "Anh Bưu bảo em là, chỉ cần em thức dậy lúc năm giờ, ảnh sẽ cho em một trăm tệ, em đây không phải là muốn tăng thêm một chút sinh hoạt phí sao!?"
"Chỉ gọi một mình tôi?" Trần Nghiêu nghiến răng nghiến lợi, cả người bốc lên oán khí mắt thường có thể thấy được, "Hay là những người khác cũng phải thế?"
Tống Thừa nuốt nước miếng thăm dò đề nghị, "Hay là bây giờ em đi đánh thức mấy người kia luôn?"
Trần Nghiêu híp mắt, lộ ra hàm răng trắng sáng hỏi ngược lại, "Cậu nói xem? Cùng một đội với nhau, mọi người đương nhiên cũng phải góp một phần sức cho 100 tệ này."
"Vậy em đi ngay đây?" Thấy Trần Nghiêu lạnh mặt thúc giục cậu nhanh chóng hành động, Tống Thừa ấm ức xoay người, bước chân di chuyển chậm chạp hy vọng Trần Nghiêu có thể gọi cậu lại, buông tha cho ý niệm táng tận lương tâm này, nếu không cậu sẽ bị hội đồng.
Thật đáng tiếc, cho đến khi mở cửa Trần Nghiêu cũng không ngừng trừng mắt nhìn cậu, cậu đành phải mạo hiểm bị đánh thức tất cả mọi người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-tro-nen-noi-tieng-nho-vao-bo-phim-mau-cho/2973948/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.