Lưu Hàn trò chuyện với mọi người nửa giờ trước khi kết thúc chủ đề xem chỉ tay, đột nhiên nhớ tới sự sinh tồn ba tháng tới, cuối cùng họ nhớ ra cần đi siêu thị để mua gì đó, vì thế Tống Thừa bị phái đi mượn xe, những người khác ra ngoài đi dạo quan sát hoàn cảnh.
"Anh, vừa rồi phó đạo diễn nói không thể cho chúng ta mượn xe, siêu thị cách mình xa như vậy, chẳng lẽ phải đi bộ sao?" Tống Thừa vừa mượn xe thất bại, đi tới bên cạnh Trần Nghiêu mặt ủ mày chau hỏi hắn, "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Trần Nghiêu lắc cái túi tìm được ở góc sân, "Tôi vừa mới dạo một vòng trong thôn, chúng ta có thể hỏi mượn thôn dân một chiếc xe qua đó."
Tống Thừa gãi đầu tò mò hỏi hắn, "Có sao? Sao em không thấy, cả bọn cùng ngồi có đủ không?"
"Sao không, trong thôn có rất nhiều người. Hơn nữa tôi thấy mười lăm người ngồi hoàn toàn không thành vấn đề." Trần Nghiêu vỗ vai cậu, bảo cậu đi vào gọi người, "Tôi đi mượn xe, các cậu ra giao lộ chờ tôi."
Nói xong cầm đồ trong tay đi ra ngoài, Tống Thừa ngoan ngoãn xoay người đi vào gọi mọi người. Năm phút sau, những người khác thu dọn đồ đạc, đứng ở giao lộ với Tống Thừa, chờ Trần Nghiêu đến đón.
Trần Mạn Đình vỗ chết ba con muỗi đang hút máu trên cánh tay cô, không khỏi than thở: "Mùa đông ở đây sao vẫn có muỗi?"
"Có thể là khí hậu nơi này thích hợp dưỡng lão, cho nên tuổi thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-tro-nen-noi-tieng-nho-vao-bo-phim-mau-cho/2973941/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.