Chương trước
Chương sau
Sau một hồi chọn lọc kỹ lưỡng, Cố Sanh Sanh mặc bộ váy đỏ, dưới chân mang đôi cao gót tám phân cùng Thẩm Vọng tiến vào đại sảnh chúc tết ông cụ Thẩm, quả nhiên thành công lấn áp toàn tập.
Những người họ hàng nữ niềm nở chào hỏi Cố Sanh Sanh, Thẩm Ngôn tươi cười vẫy tay: "Chị dâu, anh họ, chỗ của hai người ở bên kia!"
Cả đám người Thẩm gia hò hét ầm ĩ, hơn nửa ngày sau mới phân xong chỗ ngồi, lúc này rẽ sang hai bên, chừa đường cho Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đi lên phía trước.
Ông cụ Thẩm ngồi chễm chệ ở vị trí chủ, nhìn Cố Sanh Sanh rạng rỡ xinh xắn cùng Thẩm Vọng đứng một chỗ, nếp nhăn nơi khóe mắt đều giãn hết ra, ông vẫy tay gọi bọn họ đến gần hơn chút, một nhà bốn người Thẩm Quốc Xương, Liễu Bình, Thẩm Đình Sâm và Thẩm Giai Huyên ngược lại bị gạt sang bên cạnh.
Sắc mặt Liễu Bình rất khó coi, son phấn cũng không thể che nổi vẻ tiều tụy của bà. Liễu Bình tránh né ánh mắt của Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng, quay đầu trông thấy Cố Vân Yên liền hung hăng trừng cô một cái.
Cố Vân Yên dính sát vào Thẩm Đình Sâm, giả mù trước ánh mắt sắc bén như đao không ngừng bay tới của Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên, còn yếu ớt nắm chặt tay Thẩm Đình Sâm.
Lão quản gia hắng giọng: "Bắt đầu chúc tết."
Cả nhà đồng thanh nói: "Chúc ông năm mới tinh thần phơi phới, phúc thọ an khang."
Trong đại sảnh chật ních người, âm thanh chúc phúc vang trời đất, cảnh tượng thật náo nhiệt phồn thịnh. Ông cụ Thẩm cười đến không ngậm được mồm, phất phất tay: "Tốt tốt tốt, ta cũng chúc mọi người năm mới cơ thể khỏe mạnh, sự nghiệp thành công! Một năm trước đã xảy ra chuyện gì, hẳn mọi người đều biết. Thẩm Vọng gặp tai nạn xe, bầu trời của Thẩm gia cũng như sụp đổ. Lúc ấy ta nghĩ, mình vất vả chiến đấu cho cái gia tộc này mấy chục năm, sự nghiệp to lớn như vậy, để được cái gì? Nếu ông trời chịu chấp nhận, ta sẽ lập tức đổi bộ xương già này cho Thẩm Vọng..."
Cố Sanh Sanh nắm chặt tay Thẩm Vọng, vội nói: "Ông nội, đừng nói vậy mà..."
Đám người cũng lần lượt khuyên ông cụ Thẩm: "Ăn tết đại cát đại lợi, phúc khí của ông cụ vẫn còn dài lắm!"
"Hiện tại thân thể Thẩm Vọng đã tốt hơn, đều qua hết rồi."
Giọng của ông cụ Thẩm hơi nghẹn ngào, trong đôi mắt đục ngầu hình như đã ngân ngấn nước mắt, cho nên đành phải bưng chén trà lên uống một ngụm để che giấu. Cố Sanh Sanh nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, bàn tay đang nắm ngón tay cô còn siết chặt lại, khiến cô có chút đau.
Cố Sanh Sanh cũng không la lên mà nắm ngược lại tay anh, nở một nụ cười ngọt ngào.
Thẩm Vọng bất động trong phút chốc, ánh mắt mềm mại hơn rất nhiều, ngón tay cái không dấu vết vuốt nhẹ mu tay Cố Sanh Sanh.
Ông cụ Thẩm thở hắt ra một hơi rồi nói tiếp: "May thay, sau cơn mưa trời lại sáng, bây giờ mắt Thẩm Vọng đã tốt hơn, chân cũng sẽ nhanh chóng khỏe lại. Hết thảy những điều này đều là công lao của một người --- Cố Sanh Sanh!"
Mọi người tức khắc nhìn Cố Sanh Sanh với ánh mắt hâm mộ.
Cố Sanh Sanh còn đang bận nhìn Thẩm Vọng, bỗng nhiên bị nêu tên liền quay đầu lại: "Dạ?"
Ông cụ Thẩm nhìn cô đầy cảm mến: "Sanh Sanh, đến đây nào."
Cố Sanh Sanh quay sang Thẩm Vọng, thấy ánh mắt cổ vũ của anh mới dám đi đến trước mặt ông cụ Thẩm: "Ông nội."
Ông cụ Thẩm lấy một cái hộp gỗ lớn chừng một bàn tay từ lão quản gia, bên ngoài được chạm khắc hoa văn rất tinh xảo. Trong đầu Cố Sanh Sanh mơ hồ đoán ra được, mở nắp hộp ra, giữa miếng vải lụa màu đỏ thật sự là một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc.
Ông cụ Thẩm cười nói: "Sanh Sanh, vòng tay này là của bà nội Thẩm Vọng để lại, chỉ truyền cho con dâu trưởng nhà chúng ta. Ta giữ cái vòng hơn 20 năm, cuối cùng cũng có thể giao cho cháu rồi."
Sức nặng của chiếc vòng tay này, cả nhà Thẩm gia đều biết rất rõ. Đám người trong sảnh thấy vậy liền bắt đầu bàn tán xôn xao.
Trước sự chứng kiến của hàng chục người, Cố Sanh Sanh nâng hai tay tiếp nhận cái hộp, thản nhiên nói: "Cảm ơn ông nội ạ."
Ông cụ Thẩm cười vui vẻ: "Thẩm Vọng, giúp vợ cháu đeo vòng tay vào đi."
Cặp mắt phượng u ám của Thẩm Vọng nhìn chằm chằm chiếc vòng tay, hơi thở quanh người lạnh như băng, bất động không nhúc nhích.
Cố Sanh Sanh thấy thế liền cười vươn tay đến Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng."
Thẩm Vọng giương mắt, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ của Cố Sanh Sanh, rốt cục đưa tay cầm vòng ngọc lên, tròng vào tay của Cố Sanh Sanh.

Ngón tay Cố Sanh Sanh thon dài, da dẻ trơn mịn, mang vòng vào rất dễ dàng. Chiếc vòng tay màu xanh biếc nhẵn bóng, trông chẳng khác gì một dòng nước trong vắt chảy quanh cổ tay.
Ánh mắt mọi người đều dồn hết về cổ tay của Cố Sanh Sanh, ghen tị ước ao không phải ít, Liễu Bình càng không thể khống chế nổi ánh mắt đầy ai oán đố kỵ của mình. Ông cụ Thẩm trao vòng tay cho Cố Sanh Sanh, rõ ràng là đánh thẳng vào mặt bà, trước mặt bao nhiêu người thế này một cú phủ nhận bà không phải là con dâu trưởng của Thẩm gia!
Cố Vân Yên không nhịn được mà nhìn cái vòng tay kia, cũng như nhìn chằm chằm Cố Sanh Sanh.
Đối diện với khung cảnh này, không hiểu sao từ sâu trong lòng cô có một cảm giác rất quen thuộc, cô cứ cảm thấy người đứng ở đó không nên là Cố Sanh Sanh, mà phải là cô mới đúng. Không chỉ vòng ngọc, còn có cả sự yêu thích của ông cụ Thẩm, ánh mắt hâm mộ của mọi người, tất cả vốn nên thuộc về cô.
Tựa như từ bé đến lớn, phàm là thứ cô muốn có đều bị Cố Sanh Sanh đoạt đi.
Cố Sanh Sanh lắc lắc vòng ngọc trên cổ tay, cười hỏi Thẩm Vọng: "Đẹp không?"
Thẩm Vọng cong nhẹ khóe môi lên, đáp: "Hỏi ông nội đi."
Cố Sanh Sanh quay lại mếu máo với ông cụ Thẩm: "Ông nội, Thẩm Vọng giận cháu kìa."
Ông cụ Thẩm cười ha ha: "Đẹp lắm đẹp lắm! Sanh Sanh ngoan, ông nội đền cho cháu một bao lì xì lớn, phần của thằng nhóc Thẩm Vọng kia cho cháu cầm luôn!"
Đám người trong sảnh cũng lần lượt đùa giỡn, trêu chọc hai người là vợ chồng son, tình cảm ngọt ngào. Ông cụ Thẩm càng vui vẻ hơn, cho Cố Sanh Sanh hai bao lì xì lớn.
"Cảm ơn ông nội ạ!" Cố Sanh Sanh chúc ông cụ một loạt lời chúc, sau đó thích thú vuốt ve hai bao lì xì cùng Thẩm Vọng lui ra.
Tiếp đến là bốn người nhà Thẩm Quốc Xương chúc tết, năm nay lại nhiều thêm một Cố Vân Yên.
Đám người xì xầm: "Sao cô ta cũng theo chúc tết vậy?"
"Đình Sâm muốn xác định quan hệ với cô ấy thật hả?"
Thẩm Quốc Xương chẳng thèm quan tâm, còn Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên thì tức đến nổ mắt, Cố Vân Yên xấu hổ nên chỉ biết cúi đầu, nhích sát vào bên cạnh Thẩm Đình Sâm.
Ông cụ Thẩm cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Vân Yên. Cũng may lão quản gia phản ứng nhanh nhẹn, nhét thêm cho ông cụ một bao lì xì, ông cụ Thẩm mới mỉm cười phát cho bọn họ.
Cố Vân Yên dịu dàng từ chối: "Ông nội, cháu là hậu bối, hiếu kính ông là chuyện tất nhiên, bao lì xì này cháu không nhận được đâu ạ."
Mọi người trong sảnh nghe vậy liền quay đầu nhìn nhau.
Liễu Bình thật hận không thể một cước đạp chết cô. Thẩm Giai Huyên nhỏ giọng trách mắng: "Tiếng ông nội này cô được phép gọi ư?"
Lúc này Cố Vân Yên mới nhận ra, hai má đỏ bừng lên. Vừa rồi cô còn đang mơ mộng một ngày nào đó được thay thế Cố Sanh Sanh, đang nghĩ xem phải lấy lòng ông cụ Thẩm như thế, nhập vai quá liền thốt ra tiếng "ông nội" này.
Ông cụ Thẩm cười hiền hậu: "Cố tiểu thư là người Đình Sâm dắt về, cũng là hậu bối của ta, thôi thì ta sẽ đối xử với cô như con cháu trong nhà, gọi ông nội cũng không sao, đừng câu nệ."
Cố Vân Yên đưa tay nhận bao lì xì, cảm kích nói: "Cảm ơn ông nội."
Người nào đó nhịn không nỗi nữa liền phì cười thành tiếng. Ba người Liễu Bình tức tối đi ra, lần này, ngay cả Thẩm Đình Sâm cũng có chút đỏ mặt. Chỉ có mỗi Cố Vân Yên là không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, mang theo bộ dáng oan ức nhu nhược đi theo Thẩm Đình Sâm.
Ra đến phòng khách vắng người, Liễu Bình lập tức bộc phát: "Đình Sâm, con mau dẫn con nhỏ này đi ngay đi! Tránh cho nó làm mất mặt nhà mình!"
Cố Vân Yên hoảng hốt nói: "Bác gái, cháu đã làm sai gì sao?"
Liễu Bình phẫn nộ gào thét: "Con nhìn nó đi, đến bản thân làm sai cái gì cũng không biết. Loại con gái này làm sao làm nên trò trống được? Tương lai con cưới nó, dẫn nó ra ngoài xã giao, phải có bao nhiêu cái mặt mới đủ cho nó phá hả?"
Thẩm Đình Sâm bênh vực Cố Vân Yên: "Quan hệ gia tộc bên Cố gia rất đơn giản, không giống nhà chúng ta, cô ấy không biết là chuyện bình thường."

Liễu Bình cười lạnh: "Cố Sanh Sanh lớn lên một chỗ với nó, người ta khiến ông cụ yêu thích, sao nó làm không được? Chị em với nhau, đúng là một trời một vực mà!"
"Anh, lần này em không giúp anh được đâu." Thẩm Giai Huyên mang chuyện tối qua bị Cố Vân Yên quỵt tiền thua bài thêm mắm dặm muối kể một lượt.
Lại nữa rồi.
Thẩm Đình Sâm bị một đám phụ nữ làm cho đau đầu, bực bội nói: "Chuyện này đêm qua Vân Yên đã nói với anh. Là em bắt Vân Yên đánh giúp em, thua rồi sao lại trách cô ấy chứ?"
Thẩm Giai Huyên tức giận giậm chân: "Anh còn bênh vực nó! Mẹ, mẹ nhìn anh đi..."
Thẩm Đình Sâm nói: "Số tiền đó anh trả cho em là được chứ gì, đầu năm đầu tháng có thể đừng nói mấy chuyện phiền phức được không? Nhà chúng ta thiếu chút tiền đó sao?"
Liễu Bình mỉa mai: "Không thiếu, nhưng cũng không thể xem như không là gì như con được! Bây giờ Thẩm Vọng đang nắm quyền hành, con bị nó đạp đi công ty con rồi còn gì, cứ tiếp tục như vậy, sau này bốn người nhà chúng ta còn thoải mái được sao?"
Thẩm Đình Sâm nói: "Gần đây con đang có một mối làm ăn lớn, chắc chắn có thể hồi sinh công ty con. Trước kia Thẩm Vọng có thể làm cho tổng công ty được lớn mạnh như hiện tại thì con cũng có thể."
Liễu Bình khuyên nhủ anh: "Con đi nghe mấy lời nói bậy bạ kia làm gì? Đình Sâm, nghe mẹ nói này, con phải ra sức lấy lòng ông nội một chút. Chỉ cần ông nội con lên tiếng, Thẩm Vọng chắc chắn phải cho ông chút mặt mũi, rồi con sẽ có cơ hội trở về tổng công ty thôi."
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng đứng sau hòn non bộ, nghe những lời này rõ mồm một.
Thẩm Vọng không thích ở trong sảnh chính vì quá ồn ào, Cố Sanh Sanh liền đẩy anh ra ngoài hít thở không khí, tiện thể khui bao lì xì, nào ngờ trùng hợp nghe được một màn này.
Thẩm Vọng vốn định đi tiếp, lại bị Cố Sanh Sanh giữ chặt. Cố Sanh Sanh giơ ngón cái ra "suỵt" một tiếng, dáng vẻ tò mò hóng chuyện.
Thẩm Vọng buồn bực bất đắc dĩ phải ngồi lại. Anh vô tình nhìn lướt qua cái phong bì đỏ trong tay cô, Cố Sanh Sanh lập tức cảnh giác giấu ra sau lưng, dùng ánh mắt uy hiếp anh: "Của tôi nhé!"
Thẩm Vọng bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Sanh Sanh nghe một lát, Cố Vân Yên lại bắt đầu sụt sịt, Liễu Bình mắng cô vài câu nữa rồi cô bỏ đi luôn. Thẩm Đình Sâm kêu tên cô mấy lần nhưng không đuổi theo, không biết có phải bị Liễu Bình giữ lại hay không.
Liễu Bình lại nói tiếp: "Con thấy chưa Thẩm Đình Sâm, con nhỏ này động một chút là khóc, thích dùng mạng sống để ép con, đúng là đồ sao chổi mà! Rước nó vào cửa rồi còn được sống yên bình chắc?"
Giọng điệu cũ rích nói tới nói lui mãi một chuyện, chẳng có bất kỳ thuyết âm mưu bất ngờ nào. Cố Sanh Sanh mất hứng chọc Thẩm Vọng, dùng khẩu hình nói: "Nhàm chán quá đi."
Thẩm Vọng bắt được ngón tay cô, đáp trả lại bằng ánh mắt: "Là em tự muốn nghe."
Cố Sanh Sanh đổi tay khác tiếp tục chọc anh, Thẩm Vọng bị quấy rầy dứt khoát kéo tay cô đòi cắn.
Cố Sanh Sanh gào thét trong im lặng.
Bỗng đầu bên kia Thẩm Quốc Xương lên tiếng: "Có mấy câu mà nhai đi nhai lại mấy chục phúc, không còn lời nào khác để dạy con trai bà hay sao? Có thời gian đứng đây lôi kéo nó, không bằng kể cho nó nghe chuyện về con bé nhà Hoàng Phủ kia."
Liễu Bình đắc ý nói: "Mẹ đã hẹn với phu nhân nhà đó rồi, qua năm con với con gái lớn nhà đó gặp nhau uống cà phê một bữa nhé."
Cuối cùng cũng có chuyện để nghe.
Cố Sanh Sanh dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên.
Thẩm Đình Sâm trả lời rất chắc chắn: "Con đã nói rồi, chuyện của con gái nhà Hoàng Phủ với Thẩm Vọng cả thành phố ai cũng biết, con không thèm!"
Thẩm Vọng buông tay Cố Sanh Sanh ra.
=====
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.