"Tiêu Diễn!"
Cô vội vàng gọi, muốn ngăn anh lại, nhưng đã không kịp rồi.
Dấu cắn của anh bao trùm lên vết thương mà Lục Chiếu Hành gây ra, cô không đè được tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó, đôi môi anh chặn đứng cơn đau đang trào lên cổ họng cô.
Cô liền ngây người.
Anh..... Anh muốn làm gì?
Cũng may là, nụ hôn này chỉ như chuồn chuồn nước, anh không có ý định làm cô ngay lúc này.
Anh đứng dậy khỏi người cô rồi đi tắt đèn ngủ.
Căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Khuya rồi, em ngủ đi."
Trong bóng đêm, anh nói nhẹ nhàng.
Tô Đồng Đồng cuộn mình trên giường lớn, cô gần như trốn sang một bên tránh xa anh, sau đó kéo chăn chui vào như con đà điểu, không muốn suy nghĩ chuyện xảy ra đêm nay.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tiếp tục, tí tách tí tách, từ dữ dội chuyển sang nhẹ nhàng.
Cô đợi mãi nhưng chưa nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh, thay vào đó là sự lún của đệm, nhắc nhở anh tới gần cô.
Anh nằm sau lưng cô, ôm cả cô lẫn chăn bông vào ngực.
"Em giận anh à?"
Giọng nói của anh đầy sự xin lỗi.
Cô im lặng không nói, hoàn toàn không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Tiêu Diễn không nản lòng, anh kéo chăn cô xuống một chút, đáng thương nói.
"Cho anh một ít đi, mùa thu nên anh cũng lạnh mà."
Tô Đồng Đồng: "......"
Tiêu Diễn không khách khí chiếm hơn nửa cái chăn, ngoài miệng còn trấn an cô.
"Em đừng sợ, anh không làm gì đâu anh thề, chúng ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-ga-cho-cau-cua-nam-chinh/779615/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.