Thẩm Thụy nín thở chờ đợi câu trả lời của Tô Nguyên.
Hắn hy vọng Tô Nguyên có thể ngủ một mình, điều đó chứng tỏ cậu đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng sâu tận đáy lòng hắn muốn tiến lại gần cậu hơn, chỉ cần cúi đầu là nghe thấy hơi thở của cậu, tưởng chừng như hắn đã chiếm được cậu rồi.
Tô Nguyên không nói gì mà chỉ ôm đối phương. Bây giờ cậu rất cần Thẩm Thụy bầu bạn, nếu hắn rời đi có khi cậu lại khóc một trận nữa.
Thẩm Thụy yên lặng thở dài: “Được, vậy chúng ta rửa mặt rồi đi ngủ nhé.”
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau khi thức dậy, tâm trạng của Tô Nguyên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vì vậy cậu quyết định đến lớp.
“Đây là đồ ăn nhẹ lúc giải lao, cậu mang đi nhé.”
Thẩm Thụy nhét một túi hạt và bánh mì vào cặp sách của Tô Nguyên, còn có thêm một chiếc bình giữ nhiệt màu vàng nhạt.
Tô Nguyên nhận lấy: “Ừm, cảm ơn cậu, tớ đi trước đây. Buổi trưa gặp lại.”
“Hẹn gặp lại vào buổi trưa.”
Môn học hôm nay vẫn là lịch sử, bốn tiết liên tục. Tô Nguyên ngồi ở hàng đầu tiên như mọi khi.
Cậu luôn ra về muộn nên không cần chọn vị trí làm gì, có chỗ ngồi là được rồi.
“Tô Nguyên, cơ thể cậu đỡ hơn chút nào chưa? Lúc nào tôi cũng thấy ông xin nghỉ bệnh, lại đây ăn miếng kẹo cho thơm miệng.”
Vu Gia Tường từ hàng sau vỗ vai Tô Nguyên. Cậu ta lại dậy muộn, may sao không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-duoc-ban-cung-phong-cuu-vot/2889629/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.