Sau bữa cơm, trời trong xanh như vừa được gột rửa. Cây cổ thụ trong chùa cao vút tận trời, tiếng chim hót không ngớt vang vọng khắp núi rừng, quả là một cõi tịnh độ nhân gian.
Thẩm Thụy dẫn Tô Nguyên đến phía đông, nơi có tháp đá trắng.
Khi đi ngang qua võ đường, ở đó có rất nhiều chim bồ câu xám mập mạp không sợ người chút nào. Chúng vây quanh mọi người đòi ăn.
Thẩm Thụy quen cửa quen nẻo tìm đến một bà lão, hắn mua một túi cơm rang,m rồi vốc một nắm đưa cho Tô Nguyên.
Tô Nguyên nhận lấy ăn thử một miếng: “Không ngọt chút nào.”
“Khụ, không phải cho cậu ăn đâu.” Thẩm Thụy vỗ vỗ lưng cậu, ra hiệu cậu nhìn về phía sau.
Một cậu nhóc mập mạp vui vẻ vung cơm rang xuống đất, thu hút một đàn bồ câu tới tranh ăn.
Tô Nguyên nhận ra.
Cậu cũng vung một ít ra.
Sau đó cậu thu hút được một đám bồ câu béo, điên cuồng mổ ở dưới chân cậu bằng những chiếc mỏ nhỏ.
Mặc dù béo nhưng chúng rất linh hoạt, không cho Tô Nguyên sờ dù chỉ là một sợi lông.
Thẩm Thụy thầm cười, không dám để Tô Nguyên nghe thấy.
Sau khi ăn xong, chúng lại nhao nhao xòe cánh ra rồi bay phần phật lên cây, chen chúc rỉa lông cho nhau.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây rơi xuống những chú chim bồ câu và cả người đứng dưới tán cây, làn khói xanh tỏa ra từ lư hương đẹp đến nao lòng, trông như không thực.
“Khi còn bé, tôi thường đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-duoc-ban-cung-phong-cuu-vot/2889621/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.