Tô Nguyên chống hai tay lên lan can cầu, giống như một cậu bé tò mò thưởng thức phong cảnh của sông Nguyên Giang.
Đúng lúc này, một hồi chuông vang lên.
Tô Nguyên không thèm để ý, trực tiếp tắt âm điện thoại.
Bây giờ Thẩm Thụy hết sức bối rối, trái tim nảy lên kịch liệt như thể sắp có chuyện không hay xảy ra, mà hậu quả là thứ hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Hắn gửi Wechat cho Tô Nguyên nhưng không nhận được hồi âm, điện thoại cũng không thể liên lạc.
Thẩm Thụy nắm thật chặt tay lái, vừa tăng tốc chạy về phía cầu Bát Lý vừa nói với hệ thống hướng dẫn: “Gọi điện cho Chung Lãng.”
“Chung Lãng, Tô Nguyên đâu? Bảo cậu ấy bắt máy.”
“Thưa cậu chủ, cậu ấy đang ngắm cảnh trên cầu. Tôi lập tức đến đó ngay, xin đừng cúp máy.”
Chung Lãng cầm điện thoại chạy nhanh về phía Tô Nguyên.
Bỗng nhiên có một tiếng hét giữa đám đông…
“Là cá heo vây trắng! Các cậu nhìn đi, là cá heo vây trắng đúng không??”
Tô Nguyên vừa kiễng chân thì dừng lại.
Bởi vì xung quanh cậu bỗng dưng đầy ắp người, tất cả đều thò đầu ra khỏi lan can xem.
“Sao thế sao thế? Thật sự có cá heo vây trắng sao?”
“Ở kia kìa, nhìn con cá heo trắng béo ú với cái miệng nhọn hoắt kìa.”
“Thực sự có cá heo, trời ạ, vận may của chúng ta cũng quá tốt rồi.”
“Xin chào, xin chào, nhìn tôi đi cá heo. Xin chào, chào mừng đến Nguyên Giang…”
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-duoc-ban-cung-phong-cuu-vot/2889609/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.