Chương trước
Chương sau
Tô Nguyên chống hai tay lên lan can cầu, giống như một cậu bé tò mò thưởng thức phong cảnh của sông Nguyên Giang.

Đúng lúc này, một hồi chuông vang lên.

Tô Nguyên không thèm để ý, trực tiếp tắt âm điện thoại.

Bây giờ Thẩm Thụy hết sức bối rối, trái tim nảy lên kịch liệt như thể sắp có chuyện không hay xảy ra, mà hậu quả là thứ hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Hắn gửi Wechat cho Tô Nguyên nhưng không nhận được hồi âm, điện thoại cũng không thể liên lạc.

Thẩm Thụy nắm thật chặt tay lái, vừa tăng tốc chạy về phía cầu Bát Lý vừa nói với hệ thống hướng dẫn: “Gọi điện cho Chung Lãng.”

“Chung Lãng, Tô Nguyên đâu? Bảo cậu ấy bắt máy.”

“Thưa cậu chủ, cậu ấy đang ngắm cảnh trên cầu. Tôi lập tức đến đó ngay, xin đừng cúp máy.”

Chung Lãng cầm điện thoại chạy nhanh về phía Tô Nguyên.

Bỗng nhiên có một tiếng hét giữa đám đông…

“Là cá heo vây trắng! Các cậu nhìn đi, là cá heo vây trắng đúng không??”

Tô Nguyên vừa kiễng chân thì dừng lại.

Bởi vì xung quanh cậu bỗng dưng đầy ắp người, tất cả đều thò đầu ra khỏi lan can xem.

“Sao thế sao thế? Thật sự có cá heo vây trắng sao?”

“Ở kia kìa, nhìn con cá heo trắng béo ú với cái miệng nhọn hoắt kìa.”

“Thực sự có cá heo, trời ạ, vận may của chúng ta cũng quá tốt rồi.”

“Xin chào, xin chào, nhìn tôi đi cá heo. Xin chào, chào mừng đến Nguyên Giang…”



Quá đông người, thậm chí bởi vì trên cầu quá náo nhiệt nên cũng có không ít ô tô tấp vào dừng lại nhất định phải hóng một chút, vì vậy trong phút chốc chen lấn chật như nêm cối.

Tô Nguyên ngắm nhìn cá heo vây trắng và cá heo ở phía xa xa, cậu đã từng nhìn thấy nó trong Thế giới động vật. Cá heo vây trắng và cá heo thường đi cùng nhau.

Chỉ là cá heo vây trắng nhút nhát, nếu lớn tiếng như vậy… nó sẽ chạy.

Khi Tô Nguyên đang do dự có nên tiếp tục nhảy sông hay không thì có người chen vào giữa đám đông rồi vỗ vai cậu: “Tô Nguyên, cậu Thẩm đang tìm cậu.”

Được rồi, không cần nghĩ nữa.

Chiều cao của một tòa nhà sáu tầng cũng chưa chắc đã chết được.

Huống chi, phía dưới là nước sông, cậu không có cách nào chỉnh tư thế rơi xuống nước của mình.

Tô Nguyên cúi đầu bước ra khỏi đám đông, mọi người xung quanh nhao nhao tránh đường cho cậu, cậu vừa rời đi thì con đường đã bị những người phía sau chắn lại cực kỳ chặt chẽ.

Cậu nhận lấy điện thoại trong tay Chung Lãng: “Thẩm Thụy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, tim Thẩm Thụy hẫng một nhịp.

Những bất an, hoảng sợ, bối rối vì không nhận được tin từ cậu, tất cả đều được dòng nước cuốn đi, tâm hồn của hắn đã trở lại nhân gian.

“Tô Nguyên, cậu đang ở đâu? Tôi không gọi được cho cậu nên hơi lo lắng.”

Lúc Thẩm Thụy nói những lời này, từng câu chữ được thả ra rất nhẹ, thậm chí âm cuối còn hơi run run, tuy nhiên người nghe lại khó phát hiện ra.

“Tớ đang ở cầu Bát Lý, nghe nói có cá heo vây trắng xuất hiện nên tớ muốn đi xem.” Vừa rồi có hai người đã đề cập đến trong buổi phát sóng trực tiếp của họ nên Tô Nguyên bèn lấy nó ra làm cái cớ: “Thật ra đây là lần đầu tiên trông thấy động vật quý hiếm trong Thế giới động vật, nó rất đáng yêu, cậu có muốn đến đây xem không?”

Bạn cùng phòng đã cùng cậu xem Thế giới động vật mỗi ngày nên chắc hẳn cậu ấy cũng thích nó.

Cá heo vây trắng được ví như gấu trúc khổng lồ dưới nước, là loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng, thực sự cần rất nhiều may mắn mới có thể nhìn thấy nó.

Nghĩ tới đây, Tô Nguyên thất thần một lát.

Cực kỳ may mắn sao?

Nhưng với cậu mà nói có thể đây lại là điều vô cùng xui xẻo.

Hôm nay trời trong gió nhẹ, cậu thích lắm nhưng lại bị một sự cố làm gián đoạn.

“Tô Nguyên? Tô Nguyên?”

Thẩm Thụy thở hồng hộc chạy đến, hắn đỗ xe dưới cầu Bát Lý, nơi này chật ních người, chỉ có thế xuống xe đi bộ.

“Cậu có nghe tôi nói gì không? Cậu đang ở đâu?”

Tô Nguyên bị tiếng hét làm giật mình, bèn đảo quanh nhìn khắp nơi: “Tớ ở… giữa cầu.”

Lời chưa nói xong thì cậu đã thấy Thẩm Thụy băng băng chạy tới, sau đó ôm chầm lấy mình.

Nhờ cái ôm này mà linh hồn Tô Nguyên trở về với thể xác, không còn rời rạc, không còn như lục bình không rễ.

Dù chỉ mới một phút trôi qua nhưng đối với họ như là cả một thế kỷ.

Thẩm Thụy ôm chặt lấy Tô Nguyên, cho đến khi nghe tiếng rên yếu ớt hắn mới hoàn hồn lại rồi chậm rãi buông cậu ra.

“Đừng lơ điện thoại của tôi, không tìm thấy cậu tôi thật sự rất sợ…”

Hắn nhớ tới lời nói của đại sư Pháp Ninh mà không nhịn được lo lắng suốt đoạn đường, hắn sợ rằng nếu lơ là một ánh mắt thôi là người sẽ biến mất.

Nếu hậu duệ của nhà họ Thẩm mà mất đi người yêu định mệnh thì chắc chắn sẽ nổi điên đến chết.

Tuy nhiên, Thẩm Thụy cảm thấy đây không phải là nguyền rủa, chỉ là tình thâm nghĩa nặng thôi. Hắn không thể chịu đựng được quãng đời về sau không có Tô Nguyên.

“Tớ xin lỗi, là tớ không tốt.” Tô Nguyên nhanh chóng nhận lỗi, vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Thụy, nhỏ giọng nói: “Lần sau tớ sẽ không như vậy.” [Xin lỗi cậu nhé, đã làm cậu lo lắng rồi.]

Trong mắt Thẩm Thụy hiện lên một tia sáng, thở hổn hển, rồi lại giống như thở dài: “Ừm, tôi nhớ rồi.”

Không sao cả, hắn sẽ luôn ở cạnh Tô Nguyên cho đến khi hoàn thành đúc lại tượng vàng.

Cho đến lúc đó, một tấc cũng không rời.

“Ừm.” Tô Nguyên cụp mắt đáp lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Vừa rồi ở chỗ này, tớ nhìn thấy một con cá heo vây trắng, cậu cũng tới xem thử xem.”

Nói xong, cậu kéo Thẩm Thụy lên cầu, tiếc rằng đám đông quá nhốn nháo làm hai người họ không chen vào được.

Khóe môi Thẩm Thụy cong lên hiện ra ý cười, với chiều cao 1m83 của hắn, cao hơn Tô Nguyên nửa cái đầu, thực ra hắn có thể thấy rất rõ.

Nhưng hắn thích nhìn Tô Nguyên lo lắng vì mình như vậy, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.

[Làm sao bây giờ? Không chen vào được, biết vậy lúc nãy mình không nên đi ra.]

Thẩm Thụy tưởng cậu muốn xem nên đã ôm chân cậu nhấc lên.

Tầm nhìn của Tô Nguyên được nâng lên trên mọi người, gần như ngồi trên vai Thẩm Thụy.

“Cậu thấy nó chưa?”

“Thấy… Tớ thấy rồi.” Tô Nguyên mơ màng trả lời. [Nhưng bạn cùng phòng không nhìn thấy, phải làm sao bây giờ. Có lẽ mình… không nhấc nổi cậu ấy.]

Thẩm Thụy nhìn ra xa, ở trong nước có mấy con cá heo đang nô đùa vây quanh con cá heo vây trắng.

“Hình như có năm con cá heo và một con cá heo vây trắng, đúng không?”

Sau khi nghe vậy Tô Nguyên cũng thử đếm, số lượng không sai một chút nào.

[Thì ra bạn cùng phòng thấy được, tốt quá rồi.]

“Bỏ tớ xuống đi, tớ thấy mà.”

“Đây là cơ hội hiếm thấy đấy, biết bao nhiêu người cả đời đều không chứng kiến được. Đừng gấp, cậu cứ ngắm cho nhiều vào.”

Thẩm Thụy biết Tô Nguyên say mê thế giới động vật đến nhường nào. Nhưng đối với một loài có nguy cơ tuyệt chủng cao như cá heo vây trắng, ngay cả chủ tịch cũng chưa chắc muốn thấy là thấy được.

Vì vậy hắn chỉ có thể để Tô Nguyên ngắm càng nhiều càng tốt thôi.

Trong lúc nói chuyện, cá heo vây trắng bơi mỗi lúc một xa, gần như là biến mất không thấy tăm hơi.

Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, có ông lão bán kẹo hồ lô đang rao hàng giữa đám đông, đáng tiếc mọi người đều bận xem động vật quý hiếm nên không một ai đáp lại ông cả.

“Không thấy nữa, cậu để tớ xuống đi, kẹo hồ lô đến rồi.”

Thẩm Thụy chậm rãi thả cậu xuống mặt đất, nhíu mày nhìn xâu kẹo hồ lô.

Hắn không mang theo bình giữ nhiệt mà món này hơi lạnh để cậu ăn.

Hừm nếu không thì có thể mang về ăn cũng được.

Mua thì vẫn phải mua thôi.

Thẩm Thụy giơ xâu kẹo hồ lô lên cao không cho Tô Nguyên với tới: “Bây giờ không thể ăn, trở về ký túc xá rồi tôi cho cậu ăn, món này quá lạnh.”

“Vậy cho tớ li3m một chút thôi.”

Tô Nguyên hơi nghiêng đầu, vươn một ngón tay ở trước mắt Thẩm Thụy, niềm khát khao lộ rõ trên gương mặt.

[Muốn ăn kẹo, kẹo ngọt như vậy.]

Thẩm Thụy hơi do dự, nói: “Chỉ có thể li3m một chút, nếu không hôm nay cậu phải uống gấp đôi lượng thuốc đấy.”

Cuối cùng, hắn vẫn không chống đỡ được sự nũng nịu của cậu, hắn đặt kẹo hồ lô lên môi Tô Nguyên.

Sau đó, thấy cảnh Tô Nguyên vươn đầu lưỡi non nớt ra và nhẹ nhàng li3m một chút, rồi nhanh chóng biến mất trong đôi môi đỏ.

“Rất ngọt.” Tô Nguyên dường như bị đường bọc ngọt ngào mê hoặc, tâm trạng đã tốt hơn: “Được rồi, cậu ăn đi.”

[Kẹo đúng là món ăn vặt nổi tiếng dễ gây nghiện, mình vui lắm.]

Đám đông dần giải tán, đàn cá heo cũng biến mất khỏi máy ảnh của Tây Tây và Bé Heo.

Vốn tưởng rằng có thể kết thúc phát sóng trực tiếp, ai ngờ lại phát hiện thiếu niên xinh đẹp vẫn ở đây mà bên cạnh còn có thêm bóng dáng người khác nữa.

Phòng livestream…

“Oa, quả nhiên, người đẹp chỉ có thể làm bạn với người đẹp mà thôi.”

“Tôi muốn trở thành xâu hồ lô này, được người đẹp hi hi ha ha li3m một cái.”

“Aaa xoa đầu, ngọt chết tôi rồi huhuhu.”

“Nhìn kỹ đi, bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai, trông có vẻ là biết đánh nhau đó.”

“Đây là chốn tiên cảnh gì vậy, ngưỡng mộ quá đi.”

“Anh đẹp trai kia mới liếc qua kìa, anh ấy đang lườm streamer hahahaha.”



Tô Nguyên không hiểu tại sao Thẩm Thụy lại xoay người cậu lại.

Chung Lãng tiếp nhận ánh mắt của cậu chủ, vội vàng chui khỏi đống thức ăn cho chó rồi tiến đến thương lượng với hai streamer.

“Xe vẫn đang đỗ dưới cầu, không thể để nó chắn đường được nữa, tụi mình về thôi.”

Lúc Thẩm Thụy ra lấy xe, không có gì bất ngờ khi bị cảnh sát giao thông khiển trách, thậm chí còn bị dán giấy phạt.

Hai người cúi đầu ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.

*

Ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.

Thẩm Thủy đặt chiếc hộp ở cửa ra vào, mở ra chính là số ảnh chụp hôm qua vừa được rửa.

“Cậu xem thử thích tấm nào để chút nữa tôi treo lên tường cho.”

Tô Nguyên nhìn đống ảnh trải trên bàn, lấy cái gối kê trên sofa rồi vừa xem vừa chọn: “Ừm.”

[Hình như tấm nào cũng đẹp, không chọn được thì phải làm sao?]

Thẩm Thụy đeo tạp dề vào, bắt đầu chuẩn bị bữa tối và thuốc cho ngày hôm nay.

Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn chưa hề được động tới, đồng tử của hắn co rút, nụ cười đông cứng trên khóe miệng.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, hắn buông nắp nồi ra và đi vào phòng khách. Hai tay hắn chống lên sofa vây Tô Nguyên ở trong, dáng vẻ rất áp bức: “Sao cậu không ăn cơm trưa?”

Trong mắt Thẩm Thụy có đốm lửa yếu ớt, nhìn qua là biết hắn đang tức giận.

Hai người gần như đang mặt đối mặt, Tô Nguyên chột dạ rủ lông quạ, giọng nhỏ xíu xiu nói: “Tớ… tớ không đói.”

“Vậy là hôm nay cậu chưa ăn gì đúng không?”

“Không phải.” Tô Nguyên liếc nhìn xâu hồ lô. [Tớ ăn kẹo hồ lô rồi.]

Thẩm Thụy suýt chút nữa bị tức cười.

Li3m một tí mà cũng được gọi là ăn à?

“Hay lắm, xem ra cậu không hài lòng với tài nấu nướng của tôi.”

“Không phải.” Tô Nguyên không chút do dự phản bác: “Tớ rất hài lòng.”

“Phải không đấy?” Thẩm Thụy dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Hôm nay cậu ăn không hết, vậy là không hài lòng với tôi rồi.”

Hắn phải khiến Tô Nguyên ăn bù bữa ăn đó.

“Hả?” Tô Nguyên đành phải gật đầu, mở miệng trấn an bạn cùng phòng đang xù lông: “Được rồi, tớ ăn xong liền đây.” [Trong ký túc xá có men tiêu hóa không nhỉ?]

Cuối cùng Thẩm Thụy vẫn không ép cậu ăn hết, bởi vì bụng Tô Nguyên hơi trướng.

Buổi tối lúc xem thế giới động vật, toàn bộ thời gian Thẩm Thụy đều xoa bụng cho Tô Nguyên, mãi đến lúc đi ngủ thì bụng cậu mới khó khăn lắm trở lại bình thường.

Sau đó mấy ngày, ngoại trừ lúc Tô Nguyên đi học thì Thẩm Thụy hầu như không rời khỏi cậu nửa bước.

Buổi lễ rất nhanh đã đến.

Nhà họ Thẩm đã thuê hẳn một công ty bảo vệ, hôm nay sẽ vận chuyển toàn bộ số vàng đến chùa Thiên Chiếu.

Bởi vì số tiền quá lớn nên ngay cả cảnh sát cũng mở đường hộ tống bọn họ.

Chùa Thiên Chiếu đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, rất đông cảnh sát và sư thầy có võ đều canh giữ ở hiện trường.

Hôm nay là ngày trọng đại để bắt đầu đúc lại tượng Phật, chùa Thiên Chiếu không đóng cổng núi mà để tất cả các tín đồ cùng tham dự sự kiện.

“Cuối cùng ngày này cũng đến.”

Thẩm Thụy như trút được gánh nặng, ở cổng chùa Thiên Chiếu đông vui nhộn nhịp, hắn nở một nụ cười rạng rỡ với Tô Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.