Mặt trời lặn.
Đoàn xe đi qua sa mạc dài vô tận, phía xa là dãy núi tuyết trắng xóa kéo dài miên man.
Mặt trời lặn bị mây mù che khuất, thỉnh thoảng lộ ra một chút ánh sáng xuyên qua trăm triệu dặm đường, chiếu xuống dòng sông chín quẹo mười tám rẽ ở ven đường.
“Đẹp quá.” [Trông như mình đã không còn ở trần gian.]
Tô Nguyên trầm trồ quan sát khung cảnh thiên nhiên quỷ phủ thần công này.
(*)
“Bác lái chậm một chút.” Thẩm Thuỵ nói với bác tài rồi ôm eo Tô Nguyên phòng hờ đến đoạn đường xóc nảy cậu lại đụng đầu.
Tô Nguyên gần như dính chặt lên người Thẩm Thuỵ: “Có thể hạ cửa sổ xuống không?” [Kính hơi chắn tầm nhìn.]
“Em đợi một chút, ngoài trời lạnh lắm nên phải choàng chăn kỹ vào đã. Chỉ được nhìn một lúc thôi đấy.” Thẩm Thuỵ quấn chăn kín người Tô Nguyên lại chừa lại mỗi đôi mắt.
Tô Nguyên liên tục gật đầu: “Dạ, vậy chỉ nhìn một tí thôi.” [Có lạnh đến vậy không?]
Tài xế thấy thế bèn giảm tốc độ lại, hai xe sau đuôi cũng chạy chậm theo.
Vu Gia Tường: “Sao mà chạy chậm thế? Hôm nay tụi mình có đến được khu bảo tồn không đây. Trời sắp tối tới nơi rồi mà tôi nghe nói đoạn đường này trời tối chạy xe cực kỳ nguy hiểm.”
“Ờ thế sao cậu không lên đó lái luôn đi?” Ngô Văn Hàn chặn họng cậu ta, lấy máy ảnh ra rồi mở cửa sổ bắt đầu chụp ảnh.
Hoạt động thực tế cần hình ảnh lẫn bài viết, hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-duoc-ban-cung-phong-cuu-vot/2889564/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.