Bệnh viện Lạp.
Thẩm Thụy nằm trong phòng bệnh hai ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Nguyên Nguyên…”
“Em đây.” Tô Nguyên lấy bông gòn thấm nước rồi lau sạch đôi môi khô khốc của hắn. [Em đây, em đây…]
Thẩm Thụy giơ tay, dù đã cố hết sức nhưng vẫn không chạm được vào người mình muốn.
Trái tim khẽ truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay của hắn co rút lại nhưng lập tức được bàn tay mềm mại ấm áp bao phủ, đau đớn như thủy triều biến mất.
Là Nguyên Nguyên của hắn.
Tô Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, sợ rằng dùng sức sẽ làm đau hắn: “Thụy Thụy, em sẽ luôn ở đây, sẽ không bao giờ rời xa anh. Nếu còn mệt thì anh ngủ nhé, được không?” [Anh phải chóng khỏe lại đó.]
Thẩm Thụy nắm chặt tay cậu rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhìn thấy con trai mình bất tỉnh nhân sự nằm trên giường bệnh, trong mắt bố Thẩm hiện lên một tia lo lắng: “Tô Nguyên, chú có chuyện muốn nói với cháu…”
Năm đó, em trai ông phát điên sau ba ngày người yêu định mệnh qua đời, gia đình làm cách nào cũng không thể đánh thức y.
Dù đã cho người trông chừng hai mươi tư tiếng nhưng vẫn không thể ngăn cản y tìm đến cái chết.
Người yêu định mệnh không còn, y chẳng còn thiết sống.
Đau đớn của nhân gian cũng chẳng là gì so với điều này.
Lần này Thẩm Thụy và Tô Nguyên xa cách quá lâu, tuy rằng có người yêu định mệnh nhưng cũng đã vượt quá cực hạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-duoc-ban-cung-phong-cuu-vot/2889549/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.