Hoắc Vị Bình nghe Hoắc Kiệu nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm.
Ông ta giống như muốn bùng phát, nhưng lại nhịn xuống.
“Tao sẽ xử lý.” Hoắc Vị Bình nói.
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu, cười lạnh một tiếng, “Nếu không muốn người khác biết thì mình đừng có làm. Tao thấy chưa chắc chuyện này truyền ra từ nhà lớn đâu.”
Quan hệ giữa Hoắc Kiệu và Hoắc Vị Bình vẫn luôn không tốt, vài ngày trước còn cãi nhau một trận lớn.
Nếu đổi lại là đôi cha con hòa thuận khác, có lẽ sẽ có thể mở lòng ngồi xuống nói chuyện với nhau, chứ không phải là nói lời ngầm công kích như vậy.
Hoắc Kiệu không có hứng thú nghe Hoắc Vị Bình chỉ trích. Hắn thờ ơ hạ mí mắt, “Còn gì nữa không?”
“…”
Hoắc Vị Bình nghẹn họng, cơn tức giận lại dâng lên trong lòng.
Nhưng ông ta không muốn cãi lộn với Hoắc Kiệu ở chỗ này, cuối cùng chỉ cảnh cáo: “Tao mặc kệ mày lên cơn gì, cứ ngoan ngoãn đợi ở đây cho tao.”
Hoắc Kiệu nhíu mày, cảm thấy vô cùng bực bội.
-
Rốt cuộc ông Hoắc cũng tỉnh lại vào khoảng 5 giờ sáng.
Người nhà hay tin đều thở phào nhẹ nhõm. Thôi Hồng Đề được con cháu dìu đến phòng bệnh của ông.
Để tiện chăm sóc hai ông bà già, trên lầu được bố trí một bệnh viện gia đình loại nhỏ.
Các loại thiết bị khám bệnh đều vô cùng đầy đủ, có cả bác sĩ gia đình và y tá được thuê quanh năm. Bình thường có ốm đau gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/3621281/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.