Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Chử Duyên và Hoắc Kiệu đều thức trễ.

Lúc Chử Duyên thức dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã chui qua khe hở giữa rèm cửa chưa được đóng kín, hắt xuống mặt sàn gỗ một mảng ánh vàng rực rỡ nho nhỏ.

Cậu chớp mắt, nhất thời không rõ đây là đâu.

Rồi sau đó cậu thấy Hoắc Kiệu nằm rất gần mình, ký ức về ngày hôm qua lại hiện lên, Chử Duyên bỗng cảm thấy rất vui.

Hoắc Kiệu còn đang ngủ.

Hắn quay mặt về phía Chử Duyên, một bàn tay còn đặt trên eo cậu.

Bởi vì đang nhắm mắt nên lông mi của Hoắc Kiệu ở trên làn da trắng nõn trông có vẻ thật dài.

Chử Duyên không khỏi mỉm cười, dùng ánh mắt miêu tả gương mặt đẹp trai của Hoắc Kiệu.

Cậu nghĩ, bây giờ Hoắc Kiệu giống như công chúa ngủ trong rừng vậy đó.

Chử Duyên chiêm ngưỡng dung nhan khi Hoắc Kiệu đang ngủ một lúc, rồi sau đó cẩn thận mà với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Nhìn thấy màn hình hiện 8: 32, cậu hơi sửng sốt.

Có lẽ là do hôm qua ngủ trễ quá, hơn nữa giường của Hoắc Kiệu cũng rất thoải mái nên đồng hồ sinh học của Chử Duyên hôm nay mới không nhạy.

Nằm trên nệm giường mềm mại, rúc trong cái chăn ấm áp, bên cạnh còn có Hoắc Kiệu.

Chử Duyên đấu tranh tư tưởng một chút, rồi sau đó vui vẻ cho phép chính mình nằm thêm một lúc nữa.

Cậu lén xích lại gần lòng ngực Hoắc Kiệu, do dự không biết có nên ôm eo hắn không, nhưng lại lo rằng làm vậy sẽ đánh thức hắn.

Chử Duyên còn chưa ra quyết định được thì đã nghe tiếng Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng trên đỉnh đầu.

Sau đó, Hoắc Kiệu liền dùng tay đang ôm eo cậu kéo lại, khiến cậu rơi vào lòng ngực ấm áp của hắn.

Chử Duyên ngây người. Cậu kinh ngạc mà ngước lên nhìn Hoắc Kiệu.

“Hoắc Kiệu, cậu dậy rồi sao?”

Hoắc Kiệu lười biếng đáp “Ừm” một tiếng.

Chử Duyên ngượng ngùng hỏi: “Có phải tớ đánh thức cậu rồi không?”

Hoắc Kiệu rũ mắt đối diện với cậu. Hắn khẽ mỉm cười, “Không phải.”

Chử Duyên “Ò” một tiếng, lại hỏi Hoắc Kiệu: “Vậy cậu ngủ có ngon không?”

“Cũng được.”

Hoắc Kiệu cười, “Chỉ là kém xa bé heo nào đó vừa nhắm mắt đã ngủ ngay thôi.”

Chử Duyên nghe hắn nói mà đỏ hết mặt mày. Cậu nhỏ giọng giải thích, “Hôm qua xem phim xong là tớ đã mệt lắm rồi.”

Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, rồi sau đó nói: “Để tôi ôm một chút.”

Hắn ôm Chử Duyên, cằm tựa trên đỉnh đầu cậu.

Sáng sớm có thể ôm người mình thích, cảm giác thế này thật tốt.

Chử Duyên nhịn không được mà cười. Cậu cũng vươn hai cánh tay vòng qua eo Hoắc Kiệu, ôm hắn thật chặt.

Cậu còn chui cả người vào trong lòng Hoắc Kiệu.

Hai người ôm nhau trên giường một lúc mới rời giường.

Chử Duyên xỏ chân vào dép lê, đi theo Hoắc Kiệu đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Ngày hôm qua bọn họ đã cùng mua đồ dùng cá nhân cần thiết cho Chử Duyên ở siêu thị rồi.

Bây giờ khăn, ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng của họ đều là đồ đôi cả.

Chử Duyên nhìn dụng cụ rửa mặt của hai người, đột nhiên có một suy nghĩ: Cậu với Hoắc Kiệu bây giờ giống như đang sống chung với nhau vậy.

Suy nghĩ này làm cậu đỏ cả tai.

Hoắc Kiệu nặn kem đánh răng lên bàn chải đánh răng. Nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ của Chử Duyên ở trong gương, hắn nhướng mày, “Đang nghĩ gì đấy?”

Chử Duyên nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có gì không thể nói.

Vì thế cậu liền nói với Hoắc Kiệu: “Tớ cảm thấy tụi mình bây giờ giống như đang sống chung vậy.”

Hoắc Kiệu cười, lười biếng đáp: “Ừm, làm quen trước.”

Hắn hỏi Chử Duyên: “Vậy cậu có thích không?”

Chử Duyên đỏ tai, nhưng vẫn nghiêm túc mà gật đầu.

Cậu khẽ nói: “Thích lắm.”

Hoắc Kiệu khẽ cười, xoa đầu Chử Duyên.

Chử Duyên cũng nặn kem đánh răng lên bàn chải của mình, bắt đầu đánh răng cùng với Hoắc Kiệu.

Đánh đánh, cậu đột nhiên nhớ tới như vậy thì trong miệng cậu và Hoắc Kiệu đều có hương vị như nhau. Nghĩ vậy, cậu lại đỏ tai.

Rửa mặt xong, Chử Duyên liền chuẩn bị làm bữa sáng.

Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Cậu muốn ăn gì không?”

Hoắc Kiệu nói: “Ăn gì cũng được.”

Chử Duyên liền nói: “Vậy tớ làm đại nha?”

Cậu đi vào phòng bếp, lấy trứng gà, bánh mì và sữa bò hôm qua mua trong tủ lạnh ra.

Chử Duyên làm hai phần sandwich chân giò hun khói, rồi chiên thêm hai cái trứng.

Lúc bày ra bàn, cậu còn đặt thêm mấy quả đào vào mâm của cậu và Hoắc Kiệu.

Tiếp theo cậu lại nấu một nồi sữa bò nóng. Sữa bò nóng đã nấu xong tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạt đặc trưng của nó.

Chử Duyên vui vẻ đổ sữa bò vào ly của cậu và Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu vừa bước vào đã thấy Chử Duyên đang đổ sữa bò ra ly. Hắn hỏi, “Nóng không?”

Chử Duyên lắc đầu, “Không nóng.”

Hoắc Kiệu vẫn nói: “Để tôi.”

Chử Duyên “Ò” một tiếng, mỉm cười.

Ăn sáng xong, Chử Duyên liền mong chờ được đi dán câu đối cùng Hoắc Kiệu.

Cậu đã nghĩ tới chuyện này từ hôm qua rồi.

Lúc trước nhà Hoắc Kiệu không dán câu đối, Chử Duyên lại cảm thấy không dán sao mà được?

Dù là nhà thật của cậu hay là nhà hiện tại của cậu, đều sẽ dán nguyên một năm, chờ đến Tết năm sau mới thay cái mới.

Ngay cả lần này, trước khi Vương Mai về quê ăn Tết, họ cũng không quên dán câu đối lên trước khi đi về.

Hoắc Kiệu bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, hắn lấy kéo và băng keo cùng cậu đi ra ngoài cửa.

Câu đối là bọn họ mua trên vỉa hè, giấy đỏ chữ vàng, câu đầy may mắn.

“Nhất phàm phong thuận niên niên hảo. Vạn sự như ý bộ bộ cao”*.

*一帆风顺年年好 万事如意步步高的意思: Có ý nghĩ mọi điều thuận buồm xuôi gió, mọi sự đều như ý để vươn cao.

Hoành phi là “Ngũ phúc lâm môn”*.

*五福临门: mang ý nghĩa cầu chúc bình an, may mắn và hạnh phúc.

Câu đối chủ yếu là do Chử Duyên chọn, cậu rất thích loại chúc phúc giản dị thế này.

Hoắc Kiệu có vóc dáng cao, dán câu đối cũng không cần tới ghế.

Hắn đặt hoành phi lên trên cửa, hỏi Chử Duyên: “Ngay chưa?”

Chử Duyên lui ra sau mà nhìn, “Xích qua phải một chút.”

Hoắc Kiệu liền di chuyển nó sang phải một chút.

Chử Duyên vội vàng nói: “Vậy là được rồi.”

Cậu đưa băng keo đã cắt xong cho Hoắc Kiệu. Hoắc Kiệu nhận lấy, nhanh chóng dán hoành phi lên.

Chử Duyên cười tủm tỉm mà khen Hoắc Kiệu, “Hoắc Kiệu giỏi quá đi.”

Hoắc Kiệu buồn cười mà liếc nhìn cậu, “Chử Duyên, lời khen của cậu rẻ tiền quá.”

Chử Duyên vội vàng biện giải cho mình: “Đâu có, tớ khen cậu thật lòng mà.”

Hoắc Kiệu xoa đầu cậu.

Tiếp theo, bọn họ lại dán câu đối và chữ “Phúc”.

Cửa nhà trông rất cao cấp của Hoắc Kiệu lập tức có không khí ăn Tết.

Chử Duyên nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy rất hài lòng.

Cậu nghĩ một lúc, rồi nói với Hoắc Kiệu: “Mai mốt ăn Tết tụi mình tự viết câu đối nha?”

Trước kia câu đối của nhà cậu đều do ông nội cậu viết, Chử Duyên cảm thấy chữ của Hoắc Kiệu viết câu đối hẳn sẽ rất đẹp.

Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, như bó tay mà nói: “Sao cậu có nhiều ý tưởng quá vậy?”

Chử Duyên cười, ôm hắn.

Ở Ngự Lan Hoa Đình, mỗi nhà một lầu, hoàn cảnh rất tư mật, cậu cũng không sợ sẽ có người nào thấy.

Chử Duyên hỏi Hoắc Kiệu: “Vậy có được không?”

Hoắc Kiệu bất đắc dĩ mà đáp một tiếng “Được”.

Chử Duyên lập tức trở nên vui vẻ. Cậu được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Vậy có thể để cậu viết được không?”

Hoắc Kiệu biết ngay Chử Duyên sẽ nói như vậy. Hắn khẽ chậc một tiếng, xem như là đồng ý rồi.

Chử Duyên không khỏi phì cười.

Sau khi dán câu đối xong, Chử Duyên quyết định quét dọn lại một lần.

Nhà Hoắc Kiệu cũng không dơ, có lao công đúng hạn tới dọn dẹp, trước đó không lâu lao công đã dọn rồi.

Nhưng Chử Duyên vẫn căn cứ vào “Dọn cũ đón mới” mà muốn dọn dẹp lại một lần.

Hôm nay Hoắc Kiệu cực kỳ kiên nhẫn. Hắn rất phối hợp với mấy ý tưởng của Chử Duyên.

Hắn cùng Chử Duyên dọn dẹp một lần, dọn cả phòng sách và các loại phòng trang trí của Hoắc Kiệu.

Dọn dẹp xong xuôi, hai người rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một xíu.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiệu làm việc nhiều như vậy. Nhìn dáng vẻ Chử Duyên tràn đầy nhiệt huyết, hắn có hơi bội phục cậu luôn.

Hắn cười một tiếng, “Chử Duyên, cậu đúng thật là một tay lão luyện.”

Chử Duyên chớp mắt.

Cậu khom người, dùng hai tay xoa mặt Hoắc Kiệu, ngượng ngùng mà nói: “Cảm ơn nha, vất vả cho bạn trai tôi rồi.”

Hoắc Kiệu thật sự mệt. Hắn lười biếng nằm trên sô pha, không muốn nhúc nhích xíu nào.

Nhưng hành động của Chử Duyên lại khiến hắn giật mình.

Hoắc Kiệu bắt lấy tay của Chử Duyên, dùng lực một chút, Chử Duyên liền ngã xuống.

Cảm giác mất thăng bằng thình lình xảy ra khiến Chử Duyên “A” một tiếng, sau đó cả người đều ngã lên người Hoắc Kiệu.

Sô pha mềm mại đàn hồi khiến hai người lắc lư một chút.

Mùi hương nhè nhẹ trên người Hoắc Kiệu xộc vào mũi Chử Duyên, khiến tai cậu lặng lẽ ửng đỏ.

Hoắc Kiệu hơi mỉm cười, “Nằm với tôi một chút nhé?”

Hắn nói bên tai cậu.

Tai Chử Duyên rất nhạy cảm, bị hơi thở ấm áp của Hoắc Kiệu phà vào khiến nó bị kích thích mà khẽ run lên. Hàng lông mi của cậu cũng khẽ run rẩy.

Từ tai đến cổ lập tức trở nên đỏ bừng.

Cậu bám vào vai Hoắc Kiệu, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”

Chử Duyên cảm thấy nằm tư thế này không thoải mái lắm, liền rục rịt muốn nhích lên một chút.

Hai chân Hoắc Kiệu tách ra, chân của Chử Duyên vừa hay lại ở giữa hai chân của hắn.

Cậu vừa động đậy, hạ thân hai người liền đụng vào nhau.

Nhất thời, thiên lôi đánh xuống làm lửa trên mặt đất bùng phát.

Cảm giác kích thích khiến Chử Duyên co rúm ngón chân, làn da lộ ra bên ngoài cũng nóng đến ửng đỏ.

Đầu óc cậu trống rỗng, không biết phải đối mặt với Hoắc Kiệu thế nào, theo bản năng mà vùi đầu vào vai Hoắc Kiệu.

“Shh.”

Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày.

Hắn buồn cười nhìn Chử Duyên không chịu ngẩng đầu, hỏi: “Cậu là đà điểu à.”

“Đà điểu.” Chử Duyên vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ có âm thanh rầu rĩ phát ra ——

“Tớ không cố ý.”

“Tôi biết.” Hoắc Kiệu nói.

Hắn cười một tiếng, “Cậu có cố ý thì tôi cũng không làm gì cậu đâu.”

Chử Duyên lén ngước lên nhìn hắn.

Hoắc Kiệu cười, nắm lấy tay cậu, nói: “Bạn trai, có thể chạm mà.”

Chử Duyên ngây người, cảm thấy hình như Hoắc Kiệu đang dụ dỗ cậu.

Hơn nữa, hình như cậu thật sự bị dụ rồi.

Không được không được, Chử Duyên vội vàng lắc đầu.

Làn da cậu đỏ đến nóng bừng, hàng lông mi dài lên xuống vài lần, rốt cuộc cũng khiến cậu nghĩ ra đề tài mới.

Đề tài mà Chử Duyên vắt hết óc mới nghĩ ra là về cơm tất niên.

Cậu hỏi Hoắc Kiệu: "Cơm tất niên tối nay làm tám món hay mười món bây giờ?"

Chử Duyên muốn nói sang chuyện khác, Hoắc Kiệu cũng không tiếp tục chọc cậu nữa, nói tiếp về chủ đề này.

"Phải làm nhiều như vậy à?"

"Đúng vậy."

Chử Duyên gật đầu, "Cơm tất niên phải phong phú mới được."

Hoắc Kiệu mỉm cười, "Vậy tụi mình phải ăn lâu lắm đấy."

"Không sao." Chử Duyên nghiêm túc nói: "Đây mới là dấu hiệu tốt, cả năm có thừa."

Hoắc Kiệu nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Vậy làm tám món đi."

Hắn không đành lòng để Chử Duyên làm quá mệt.

Chử Duyên liền nói: "Được."

Kết quả Chử Duyên cực khổ làm một bàn cơm chiều, nhưng cậu và Hoắc Kiệu ai cũng không ăn được.

Đêm giao thừa, gió se lạnh, trên đường hầu như không có ai.

Chử Duyên quấn chặt áo khoác lông vũ, trong lòng vừa sốt ruột vừa hoảng loạn, còn có chút mờ mịt.

Hoắc Kiệu quay đầu lại nhìn cậu, nhíu mày: "Cậu về trước đi, tôi tự đến sân bay."

Chử Duyên lại kiên trì đi theo hắn, "Không, tớ muốn tiễn cậu."

Hoắc Kiệu than nhẹ một tiếng. Hắn nắm chặt tay Chử Duyên, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Chử Duyên lúc này mới ý thức được sự hoảng loạn cùng mờ mịt trong mình không phải chỉ là vì bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải chỉ là sốt ruột vì Hoắc Kiệu, mà còn là vì nỗi sợ mà cậu không dám nghĩ đến.

Cậu sợ hãi, nếu Hoắc Kiệu không trở về nữa, vậy thì phải làm sao bây giờ.

Chử Duyên ngăn cản chính mình lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện này.

Cậu lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười, "Không cần xin lỗi đâu, ông bà quan trọng mà."

Cậu nói: "Ông cậu chắc chắn sẽ không sao đâu."

Đồng thời cậu cũng khẩn cầu trong lòng, xin trời phù hộ cho ông của Hoắc Kiệu không xảy ra chuyện gì.

Đôi lời từ editor:

Đang tính than hai đứa này ngọt quá lun đó;-;
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.