Xa xa có tiếng trò chuyện cùng tiếng bước chân vọng tới.
Hoắc Kiệu tách khỏi môi Chử Duyên.
Đôi môi vốn nhạt màu giờ đã đỏ bừng lên vì nụ hôn của hắn.
Lông mi dài của Chử Duyên run rẩy, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng.
Hoắc Kiệu không khỏi cảm thấy vui vẻ, hắn cười nhẹ một tiếng.
Chử Duyên thẹn thùng đến mức chẳng dám nhìn thẳng Hoắc Kiệu.
Tầm mắt cậu đảo quanh một lúc, nhưng sau đó cũng nhịn không được mà lại nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu mặc áo khoác đen, càng làm bật lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Chử Duyên nhớ về cảm giác khi mặc quần áo của Hoắc Kiệu hồi đó. Cậu bị bao phủ trong mùi hương của Hoắc Kiệu, quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể của Hoắc Kiệu, khiến ngay cả đầu ngón tay cậu cũng đỏ cả lên.
Đêm nay tâm trạng của Chử Duyên đã không ngừng xoay như chong chóng, nhưng mà những giây phút buồn rầu kia không thể sánh được với sự vui vẻ ngay lúc này.
Cậu chỉ là nhìn Hoắc Kiệu thôi mà khóe miệng đã không ngừng cong lên.
Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên cười, nhéo nhẹ đầu mũi của cậu một cái.
"Bây giờ không khóc nữa à?"
Hoắc Kiệu nhướng mày.
Hắn vừa lòng khi nhìn thấy được vành tai vốn đã ửng đỏ giờ lại càng đỏ hơn, giống như một quả ngọt vừa chín mùi.
Nhân lúc mấy người đi từ cửa phụ ra chưa đi tới ngã rẽ, Hoắc Kiệu cúi đầu hôn lên vành tai của Chử Duyên một cái.
"Nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/3384771/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.