Giọng của Tô Niệm Thanh không lớn, nhưng lại vừa đủ cho Hoắc Kiệu và Chử Duyên nghe rõ.
Chử Duyên hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên xuất hiện loại cảm giác trống vắng lạ thường, làm cậu cảm thấy vừa lạ vừa hoảng.
Cậu không biết bản thân bị cái gì, đành phải làm bộ bận việc trên tay, không dám ngẩng đầu.
Hoắc Kiệu nghe Tô Niệm Thanh nói vậy thì phản ứng đầu tiên chính là nhìn Chử Duyên.
Chử Duyên cúi đầu vội vàng sắp xếp lại mấy quyển sách trên tay, như là thật sự không quan tâm hay để bụng gì tới chuyện của hắn...
Hoắc Kiệu nhíu mày, không muốn thừa nhận cảm giác thất bại và bất lực ở trong lòng.
Đôi mắt của Tô Niệm Thanh chuyển động, má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, cậu ta vừa cười vừa nhìn Hoắc Kiệu: "Cậu thế này làm tớ rất muốn yêu đương với cậu đấy."
Hoắc Kiệu giương mắt lên nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Muốn yêu thì tìm người khác đi."
"Nhưng mà tớ không có hứng thú với những người khác, chỉ muốn yêu với cậu thì phải làm sao đây?" Tô Niệm Thanh cười nói.
Hoắc Kiệu càng lúc càng bực bội, hắn lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cậu."
Tô Niệm Thanh nhìn hắn rồi lại nhìn Chử Duyên, cậu ta bất đắc dĩ mà khẽ lầu bầu một tiếng, "Thôi vậy."
Chử Duyên rũ mắt, cảm giác cả người mình đều cứng đờ.
Trong lồng ngực có thứ đang nhảy lên bình bịch, Chử Duyên càng ngày càng không thể hiểu được bản thân mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/3332780/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.