Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng, nhấc chân lên đi vào phòng.
Chử Duyên lại hơi bâng khuâng. Cậu do dự một chút rồi hỏi: "Hay là để tớ đi hỏi xem có còn phòng khác không nha?"
Hoắc Kiệu nghe cậu nói vậy thì quay đầu lại nhìn cậu.
Chử Duyên đứng ở bên cửa phòng, trông có vẻ bất an, giống như là đang luống cuống tay chân vì bị người khác bắt ngay tại trận mình đang làm chuyện xấu vậy.
Hoắc Kiệu nhướng mày.
Chử Duyên đang vô ý thức mà siết chặt quai cặp chờ Hoắc Kiệu trả lời, lại thấy Hoắc Kiệu đi trở về trước mặt cậu, hơi khom lưng xuống nhìn cậu.
Cậu vừa ngước lên là có thể thấy ngay đôi mắt của Hoắc Kiệu.
Đôi mắt của Hoắc Kiệu rất đẹp, ánh lên ánh sáng ấm áp từ cây đèn trên tường, nhưng mà nơi không bị ánh sáng chiếu tới lại trông có vẻ đen kịt.
Hắn nhìn Chử Duyên, bỗng nhiên cười một tiếng, "Cậu sợ gì hửm?"
Chử Duyên hơi sửng sốt, nói theo bản năng rằng: "Sợ cậu để ý..."
Hoắc Kiệu nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi sau đó đứng thẳng người dậy, lộ ra chút hứng thú cùng trạng thái rã rời.
Chử Duyên nghe thấy giọng hắn hời hợt hỏi: "Không lẽ cậu định làm gì tôi à?"
"!"
Chử Duyên kinh ngạc mở to hai mắt, cuống quýt phủ nhận: "Tớ đâu phải là người như vậy! Sao tớ có thể làm gì với cậu chứ..."
Hoắc Kiệu khẽ tặc lưỡi một cái, như là thấy cậu phiền mà nói: "Vậy không phải là được rồi sao."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/3323057/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.