Trước khi Hoắc Kiệu gọi điện thoại, hắn đã phỏng đoán qua phản ứng của Chử Duyên.
Hắn nghĩ có lẽ Chử Duyên sẽ rất tủi thân, hoặc có lẽ sẽ cảm thấy rất hoang mang, nhưng lại không nghĩ đến cảm xúc của Chử Duyên sẽ bình tĩnh như vậy.
Hắn không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Âm thanh của Chử Duyên ở đầu dây bên kia có chút không đúng, nhưng vẫn cứ trong trẻo. Hắn nghe thấy Chử Duyên rất nghiêm túc nói: “Tớ muốn thử thử xem.”
Dường như Hoắc Kiệu có thể thấy dáng vẻ của Chử Duyên khi nói những lời này. Nhất định đôi mắt giống như nai con, vừa to vừa sáng.
Hắn không khỏi khẽ cười một tiếng, cảm thấy Chử Duyên so với tưởng tượng của hắn càng thú vị hơn. Điều này làm cho hắn sinh ra một chút tò mò, hắn muốn biết Chử Duyên sẽ làm thế nào.
Vì thế Hoắc Kiệu dựa vào tường, giọng điệu tùy ý đáp, “Vậy thì tùy cậu.”
......
Cúp điện thoại, Chử Duyên xoa xoa lỗ tai.
Sau khi cậu đi vào thế giới này, cậu chỉ mới gọi điện thoại với Vương Mai thôi, Hoắc Kiệu chính là bạn cùng lứa tuổi đầu tiên mà cậu cùng trò chuyện.
Vừa nãy âm thanh cười khẽ của Hoắc Kiệu xuyên qua ống nghe truyền tới rất rõ ràng, làm lỗ tai cậu tê dại một chút. Chử Duyên thầm nghĩ chất lượng của điện thoại mà Hoắc Kiệu đưa cho cậu cũng tốt quá đi mất.
Cậu nhìn về phía hoa sơn trà được đặt trên kêh sách. Lá mới của hoa sơn trà ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/2927305/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.